Vi Sinh Vân Tịch vẫn không nói gì, có bao nhiêu trái đắng, nàng đều cắn răng nuốt xuống.
Điều duy nhất nàng có thể làm là dùng hết những gì mình có để chiến đấu.
Mọi người đều nhìn ra được nàng đã tới cực hạn.
Vi Sinh Vân Tịch bất chấp cả mạng sống, chỉ muốn báo thù, tranh thủ thời gian cho chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung, dù chỉ một chút thôi.
Đáng tiếc, thực lực chênh lệch vĩnh viễn là lạch trời không thể vượt qua.
Ầm!
Ầm!
Mỗi lần đều là Càn Đế trấn áp nàng, đánh nàng toàn thân đẫm máu, máu chảy ròng ròng.
Vi Sinh Vân Tịch lần lượt gượng dậy, liều mạng đánh, nhưng hiện thực là nàng nhiều lần bị đánh ngã.
Thật nhiều chiến sĩ Đạo Cung rơi lệ, nhưng còn cách nào khác?
Cuối cùng, ngay cả Càn Đế cũng không nhìn nổi nữa.
Luân Hồi Kính của lão từ trên trời giáng xuống, như một mảnh đất liền, Thập Phương Trấn Ma Trụ trong tay Vi Sinh Vân Tịch từng chút một hạ xuống, không ngăn nổi lực lượng bàng bạc của đối phương.
Cuối cùng, Luân Hồi Kính kia đè lên trán Vi Sinh Vân Tịch.
Oong!
Tai mũi miệng Vi Sinh Vân Tịch chảy máu, đôi mắt mơ hồ, nàng mềm nhũn ngã xuống trước mặt Càn Đế.
- Cung chủ!!!
Vô số âm thanh tuyệt vọng vang khắp chiến trường.
- Ha ha!
Càn Đế cười phá lên, tiếng cười của lão nghe thật chói tai trên chiến trường.
- Vi Sinh Vân Tịch đã chết!
Thượng cổ hoàng tộc thoải mái cười to, càng điên cuồng truy sát Thập Phương Đạo Cung.
Càn Đế mỉm cười nói:
- Vi Sinh Vân Tịch vẫn chưa chết, chỉ bị gieo Luân Hồi Ấn. Ta muốn giữ nàng lại, cho nàng thấy tận mắt Đạo Cung bị hủy diệt. Sau đó ta tìm ngày lành giờ tốt, triệu tập quần hùng thiên hạ vào Thần Đô, cùng xem ta hỏi trảm Thập Phương cung chủ!
Đây là nghi thức cảm mà lão muốn, giết gà dọa khỉ, truyền tụng nhìn thu muôn đời, khiến cả nước cùng chứng kiến.
Để tên của lão lưu danh thiên cổ!
Nghi thức cảm này rõ ràng khiến người tuyệt vọng.
Tưởng tượng hình ảnh đó, Càn Đế cười toe toét, lão vươn tay, định lấy đi Thập Phương Trấn Ma Trụ trong tay Vi Sinh Vân Tịch.
Ngay lúc này!
- Grao!
Đế Thú lại hét thảm, lại đứt một cái đầu.
Mọi người nhìn qua bên kia, chỉ thấy Lý Vô Địch toàn thân đẫm máu, tay cầm cái đầu khác lại ném về phía Càn Đế.
- Lão quỷ, ngươi chết chắc rồi!!
Trong khi Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng thừa dịp đè ép Đế Thú bị thương, Lý Vô Địch nổi khùng lên quét ngang một đường đao.
Càn Đế vừa mới trấn áp Vi Sinh Vân Tịch, mất nhiều lực lượng, cộng thêm lo đón lấy cái đầu của Đế Thú, lão đành bị Lý Vô Địch ép lùi mười thước.
Lý Vô Địch kéo Vi Sinh Vân Tịch lên nhìn.
Trên đầu nàng có một ấn ký của Luân Hồi Kính, đây là nguyên nhân khiến nàng hôn mê, dù đã hôn mê nhưng tay của nàng vẫn nắm chặt Thập Phương Trấn Ma Trụ.
- Dạ Nhất, mang nàng đi!
Lý Vô Địch ném Vi Sinh Vân Tịch cho Dạ Nhất.
Đối thủ của Dạ Nhất là Đông Dương Dục, đã bị Thập Phương Trấn Ma Trụ tổn thương, cho nên thực lực yếu đi.
Dạ Nhất mới vừa đâm một thương xuyên qua ngực của Đông Dương Dục thì đối mặt Vi Sinh Vân Tịch và Thập Phương Trấn Ma Trụ bị Lý Vô Địch ném qua.
Dạ Nhất giương mắt nhìn, Càn Đế đã theo dõi Lý Vô Địch:
- Ngươi muốn làm cái gì?!
Lý Vô Địch quát to:
- Mang nàng đi!!!
Dạ Nhất nhìn Vi Sinh Vân Tịch hôn mê.
Cơ hội này nghìn năm một thuở, nếu Dạ Nhất không đi thì Vi Sinh Vân Tịch nhất định sẽ chết tại đây, Thập Phương Trấn Ma Trụ sẽ bị Càn Đế lấy được.
Cơ hội như thế vụt qua trong tích tắc.
Dù sao Đông Dương Dục máu thịt dồi dào, không bị tổn thương đến trái tim, gã ngăn máu chảy ra từ ngực, lập tức bò dậy.
Hơn nữa, Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng của Dạ Nhất không ngăn nổi ba con thú bản mệnh của đối phương vây giết.
- Lý Vô Địch, ngươi có giỏi thì đừng chết!
Dạ Nhất bội phục dũng khí của Lý Vô Địch, nhưng lão không đi không được, nếu không thì Thập Phương Đạo Cung hoàn toàn mất hết hy vọng.
Dạ Nhất quyết định thật nhanh, thừa dịp Đông Dương Dục bị thương, lão lập tức bỏ chạy.
Càn Đế không thèm ngăn cản, ngược lại vui vẻ nói:
- Các ngươi cần gì như vậy? Nàng trúng Luân Hồi Ấn của ta, không có Luân Hồi Kính giải trừ thì suốt đời suốt kịp nàng ta ở trong trạng thái hôn mê, không cách nào chống dậy kết giới Thập Phương Trấn Ma. Thập Phương Trấn Ma Trụ sớm muộn gì sẽ là của ta, các ngươi không có chỗ trốn.
Lý Vô Địch sợ Càn Đế đi chặn lại Dạ Nhất, y liều mạng ngăn trở:
- Ngươi câm mồm đi!
Mắt Càn Đế sáng rực nhìn y:
- Lý Vô Địch, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Con cá Vi Sinh Vân Tịch còn hơi nhỏ khi so với ngươi. Ta chỉ cần khiến nàng không thể lại khởi động kết giới Thập Phương Trấn Ma, dù sao thú bản mệnh của nàng đã chết, thiên phú ngừng lại ở đây. Còn ngươi mới là uy hiếp chân chính của hoàng tộc ta!
- Sở dĩ, việc quan trọng hàng đầu hôm nay của ta là giết ngươi!!!
Hiện tại đã không có kết giới Thập Phương Trấn Ma, chỉ cần giết Lý Vô Địch, hoàn thành mục tiêu lớn nhất này thì thượng cổ hoàng tộc của lão lấy được toàn thắng.
Tiếp theo là đồ diệt quân đoàn của Thập Phương Đạo Cung, đó chỉ là vấn đề về thời gian.
Lý Vô Địch cười khẩy nói:
- Quỷ già nhà ngươi nói nhiều thật.
Càn Đế mỉm cười nói:
- Hết cách, người già rồi dễ cô đơn, ngươi ráng chịu đựng chút, lão hay lải nhải, sau khi ngươi chết thì không nghe được nữa.
Lý Vô Địch vừa nói vừa thụt lùi:
- Xem ra quỷ già nhà ngươi muốn giết ta đến điên rồi phải không? Thú vị là con người của ta không có bản lĩnh gì, giỏi nhất là chạy trốn, bằng vào ngươi? Thử xem.
Bên kia, Đế Thú bị thương khá nặng, dù sao nó không có Luân Hồi Kính, kém hơn Càn Đế một ít.
Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng bay tới, vào không gian bản mệnh của Lý Vô Địch.
Như vậy xem ra Lý Vô Địch rõ ràng không muốn tiếp tục đánh.
Càn Đế chắp tay sau lưng, bị chọc cười:
- Lão câu được cá lớn, định trốn à?
Lý Vô Địch nheo mắt nói:
- Đúng rồi, ngươi muốn xuống nước đuổi theo không? Coi chừng chết chìm.
Càn Đế híp mắt cười nói:
- Thú vị, ngươi thú vị hơn Vi Sinh Vân Tịch nhiều, tiểu cô nương kia chỉ biết chịu ức hiếp, ngươi còn dám tranh luận với lão, vui thật. Nào, lão nhường ngươi chạy một lúc.
Lý Vô Địch xoay người bỏ đi:
- Ngươi đúng là dài dòng, sớm muộn gì ngươi sẽ chết vì nói nhiều.
Tuyến đường Lý Vô Địch chạy trốn trái ngược với đường phá vòng vây của Thập Phương Đạo Cung.
Mục đích của Lý Vô Địch rất rõ ràng, ít nhất khiến Càn Đế không thể tự mình lấy đi Thập Phương Đạo Cung của Vi Sinh Vân Tịch.
Nếu thật sự bám chân Càn Đế một lúc, mặc kệ sống hay chết thì xem như Lý Vô Địch đã làm hết sức mình.
- Ha ha, lại là một con cá sặc sỡ nhiều màu, muốn chơi tâm kế ở trước mặt lão? Đáng tiếc, lão quyết ăn ngươi!
Khi Lý Vô Địch hóa thành luồng quyết quang chạy trốn, Càn Đế ngồi trên Luân Hồi Kính ung dung đuổi theo.
Giọng nói của Càn Đế quanh quẩn trong Hoàng Thành:
- Lão Cửu, Thập Tam.
- Phụ hoàng!
Càn Đế nói:
- Hai người các ngươi dẫn dắt bộ chúng hoàng tộc san bằng Thập Phương Đạo Cung, không được cho một người nào chạy ra Thần Đô.
- Nhi thần tuân mệnh!
Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục liếc nhau, mắt đỏ ngầu.
- Tất cả mọi người cùng ta truy sát Thập Phương Đạo Cung!
- Bọn họ chạy trốn tới chỗ nào thì đuổi theo đến đó!
- Ai giết Lý Thiên Mệnh, thưởng ba nghìn vạn thánh tinh!
Câu cuối là Đông Dương Dục bổ sung thêm.
- Không có kết giới Thập Phương Trấn Ma, Đạo Cung căn bản không có chỗ trốn, chờ phụ hoàng chém giết Lý Vô Địch trở về thì bọn họ hoàn toàn tiêu đời!
- Hai phụ tử Lý Vô Địch khiến phụ hoàng kiêng kị như vậy, hôm nay chúng phải chết. Bọn chúng quan trọng hơn Vi Sinh Vân Tịch, mọi người hiểu không?
- Hiểu, tru sát Lý Thiên Mệnh!!!
Thực hiển nhiên, cho dù là thượng cổ hoàng tộc cũng bị tốc độ nổi lên của phụ tử Lý Thiên Mệnh dọa sợ.