Bên ngoài Thiên Võ Môn.
- Cung chủ.
Lý Thiên Mệnh nhìn trước mắt mình là nữ nhân sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, trong lồng ngực của hắn như có núi lửa đang phun trào.
Hắn nắm chặt hai nắm tay, trên mặt đầy sát khí.
Trên đường chạy trốn, Tư Đồ Thanh Hòa ở sau lưng Vi Sinh Vân Tịch, đem Tinh Vân Đế Kình trong không gian bản mệnh của nàng dần dần chuyển hóa thành sinh linh làm bạn.
Quá trình chuyển hóa sinh linh rất phức tạp, cần có người bảo hộ, đây là nhiệm vụ hiện tại của Lý Thiên Mệnh.
- Thiên Mệnh, mang nàng về nhà.
Mắt Dạ Nhất ngấn lệ, nói xong câu này rồi lao về chiến trường, đẫm máu chém giết.
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn phương hướng Hoàng Thành, trong mắt là căm hận ngút trời:
- Thượng cổ hoàng tộc, Càn Đế!!!
Hắn nhớ đến những gì Vi Sinh Vân Tịch đã nói với mình, nhớ nữ nhân này, nàng dịu dàng và nho nhã, nhớ ước mơ của nàng, cố chấp của nàng.
Lý Thiên Mệnh không dám nhìn mặt của nàng, bởi vì sẽ khiến hắn rất đau lòng.
Nỗi thống khổ của thiêu thân lao đầu vào lửa dường như đốt lên người của mình.
Tất cả điều diễn ra hôm nay là giẫm lên ước mơ và tôn nghiêm.
Hiện tại, phía trước chỉ có một con đường chết thôi sao?
Lý Vô Địch có thể sống tiếp hay không còn là dấu chấm hỏi.
Nếu Lý Vô Địch chết, Thập Phương Đạo Cung càng không có đường ra.
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ chính mình có thể làm được chút gì cho những người quan trọng với mình?
Giết Ngụy Tiếu Đào, Đông Dương Phần, Cảnh Nguyệt, hai vị Thái Thượng Tinh Linh, hắn cảm thấy còn ít lắm.
- Nếu ta còn có thể, có thêm chút thời gian nữa thì sẽ tự tay lấy đầu Càn Đế, báo thù cho cung chủ!!!
Cái chết của Tinh Vân Đế Kình đốt cháy ngọn lửa thù hận trong Lý Thiên Mệnh.
Càn Đế ở trong lòng hắn bị xếp ngang hàng với Lâm Tiêu Đình, chết cũng chẳng đáng tiếc!
Ngay lúc này!
Dạ Lăng Phong bỗng nhiên đặt tay lên Thập Phương Trấn Ma Trụ, nói:
- Thiên Mệnh ca, ta muốn thử xem!
- Thử cái gì?
- Chống dậy kết giới Thập Phương Trấn Ma!
Dạ Lăng Phong được truyền thừa của Nguyên Thủy Ma Tôn lúc ở thượng cổ thần táng.
Khi y mới về Đạo Cung, từng nói Thập Phương Trấn Ma Trụ đến từ Nguyên Thủy Ma Tôn.
Điều này chứng minh Thập Phương Trấn Ma Trụ đối với Dạ Lăng Phong giống như Đông Hoàng Kiếm đối với Lý Thiên Mệnh.
Hiện giờ cung chủ hôn mê bất tỉnh, Thập Phương Đạo Cung gặp nguy hiểm như trứng chồng lên, muôn người tuyệt vọng, truyền thừa mà Dạ Lăng Phong nhận được là hy vọng duy nhất.
Lý Thiên Mệnh thúc giục:
- Mau lên!
- Được!
Bọn họ đang ở trên người thú bản mệnh Nguyên Thụ Huyền Vũ của Tư Đồ Thanh Hòa, ở vị trí mũi nhọn trong đội ngũ Thập Phương Đạo Cung.
Lúc này, bọn họ đã phá tan tuyến phòng thủ của thượng cổ hoàng tộc, mặt sau có Bạch Mặc, Dạ Nhất dẫn dắt cường giả cắt đuôi, tạm thời không có nguy hiểm.
Đừng nhìn hình thể của Nguyên Thụ Huyền Vũ to lớn, trên thực tế tốc độ siêu nhanh, nó có thể dẫn động địa mạch đẩy mình tới trước, cảnh vật bốn phía vèo vèo trôi về phía sau, chớp mắt xa nghìn thước.
Thập Phương Trấn Ma Trụ còn bị Vi Sinh Vân Tịch nắm chặt trong tay, nếu không giật mạnh thì rất khó lấy từ tay của nàng.
Nhưng Dạ Lăng Phong nghiêm túc, khi tay của y nắm lấy gậy sắt bao trùm vảy đen, khoảnh khắc dó Thập Phương Trấn Ma Trụ rung nhẹ rơi khỏi bàn tay Vi Sinh Vân Tịch, rớt xuống tay Dạ Lăng Phong.
Lý Thiên Mệnh sốt ruột hỏi:
- Như thế nào?
Dạ Lăng Phong nói:
- Có cảm giác quen thuộc, nhưng tạm thời vẫn như trong sương mù, có lẽ cần phải kết nối với nó.
Tình huống của Dạ Lăng Phong khá hơn lúc Lý Thiên Mệnh được đến Đông Hoàng Kiếm nhiều.
Khi ấy Lý Thiên Mệnh không có truyền thừa của Hỗn Độn Thần Đế, phải mài giũa kết nối với Đông Hoàng Kiếm khá lâu. Sau khi gặp Đế Quân, cánh cửa thứ ba của Đông Hoàng Kiếm trực tiếp mở ra.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừm! Ngươi nhớ là xuất phát từ tâm, thậm chí có thể sử dụng thử.
- Sử dụng?
- Đúng
Lúc trước, lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh và Đông Hoàng Kiếm sản sinh cộng hưởng là trong cuộc chiến sống chết với Nguyệt Linh Lang.
Hắn dựa vào Đông Hoàng Kiếm giết ngược lại Nguyệt Linh Lang, đánh mở lớp cửa thứ nhất của Đông Hoàng Kiếm.
- Để ta thử.
Dạ Lăng Phong cầm Thập Phương Trấn Ma Trụ cao ngang chân mày, vung mạnh vài cái.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thói quen loại binh khí này không?
- Không quen lắm.
Dạ Lăng Phong thường dùng dao găm, kiếm ngắn hơn, ví dụ như Xích Huyết Ngân Hà.
Nguyên lý của gậy khác hẳn với dao găm, kiếm ngắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, rèn luyện nhiều chút là được, kiếm và xiềng xích của ta cũng hoàn toàn khác nhau. Nhưng binh khí đều có điểm chung, đó là ý chí giết địch, gậy là binh khí trực tiếp thô bạo nhất, cứ đập mạnh là đúng.
Đao mỏng và ám khí phi tiêu của Lý Khinh Ngữ cũng là binh khí khác nhau, nhưng nàng sử dụng rất giỏi.
Có chút ma xui quỷ khiến là ba người đều đi lên con đường song binh khí, một cái chính một cái phụ.
Lý Thiên Mệnh là kiếm kèm sợi xích.
Dạ Lăng Phong là gậy kèm dao găm.
Lý Khinh Ngữ là đao kèm ám khí.
Nhưng mà . . .
Dạ Lăng Phong rốt cuộc có thể khống chế được Thập Phương Trấn Ma Trụ này hay không thì còn là dấu chấm hỏi.
Dạ Lăng Phong nghe theo lời của Lý Thiên Mệnh, vươn tay cầm lấy Thập Phương Trấn Ma Trụ, nhắm mắt lại, cảm thụ hoa văn bên trên gậy, ngẫu nhiên huơ vài cái.
Nếu có thượng cổ hoàng tộc từ bên cạnh xông lên ngăn trở thì Dạ Lăng Phong sẽ lao ra ngoài, dùng Thập Phương Trấn Ma Trụ nghênh địch, tiến công!
Binh bốp!
Loại binh khí hạng nặng nè đập lên người kẻ địch, ở mặt ngoài không thấy gì nhưng nội tạng sẽ bị chấn nát.
- Tiểu Phong có thể vung Thập Phương Trấn Ma Trụ lên được?
Tư Đồ Thanh Hòa đặt chú ý vào kết giới sinh linh, không xem Dạ Lăng Phong, nhưng đại khái biết bọn họ đang làm cái gì.
Tư Đồ Thanh Hòa rất giật mình.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lạ lắm sao?
Tư Đồ Thanh Hòa nói:
- Thập Phương Trấn Ma Trụ sẽ chỉ thân gần với một người, trước kia trừ cung chủ ra không ai đụng vào được. Cung chủ từng nhỏ đã tu luyện bên cạnh Thập Phương Trấn Ma Trụ, cho nên mới thu phóng tự nhiên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừm, có lẽ liên quan tới linh hồn của Tiểu Phong.
Tư Đồ Thanh Hòa khẽ thở dài:
- Ài, việc đến hiện giờ, cứ thử xem sao, xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.
Không khí hơi nghiêm túc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tư Đồ Điện Vương, người có đoán được chuyện Càn Đế không chết không?
- Ban đầu nghe tin hắn chết bất đắc kỳ tử thì hơi nghi hoặc, lúc đưa đi chôn, mấy người chúng ta đều đến xem qua thi thể, xác thực đã chết, không biết hắn dùng thủ đoạn giả chết gì.
Tư Đồ Thanh Hòa bất đắc dĩ nói:
- Thời gian lâu, chúng ta xem hoàng tộc tự mình hủy diệt, nội chiến đã chết mấy chục vạn người, đấu đá tới nỗi biến Thần Đô do một tay bọn họ xây dựng thành phế tích, cho nên hoàn toàn buông nghi hoặc. Không ai ngờ Càn Đế sẽ tuyệt tình như vậy, sẽ chơi ác như vậy. Ta phỏng chừng Đông Dương Lăng cũng giống như chúng ta, đều bị che mắt, còn về Đông Dương Dục, xem biểu hiện của hắn thì rất có thể là mới biết gần đây thôi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Mộng Thính Vũ cướp đoạt dân chúng cho Càn Đế, ắt hẳn biết chuyện.
Tư Đồ Thanh Hòa nói:
- Đúng rồi, tiếc rằng nàng là tín đồ cuồng nhiệt của Càn Đế, thà chết chứ không tiết lộ nửa câu. Nghe nói Càn Đế có phương pháp sưu hồn đối với người tu luyện cảnh giới Phàm, có thể cưỡng bức cướp đoạt ký ức, chúng ta không có loại pháp môn này, càng vô hiệu với Mộng Thính Vũ Thiên Chi Thánh cảnh. Cho nên mới nói, lần này trúng chiêu, không chỉ vì cung chủ lơ là, tất cả chúng ta đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn tuyệt tình của Càn Đế.
- Đúng là tuyệt tình.
Lý Thiên Mệnh cũng bị trúng chiêu.