Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang vừa mở miệng ra, không biết từ đâu bỗng nhiên xông ra một con Đế Ma Hỗn Độn cắn phập vào đầu lưỡi của nó, Vạn Ma Độc Nha đâm vào.
Xoẹt!
Một khúc lưỡi bị Meow Meow giật mạnh ra, máu tươi đầm đìa!
Yêu sói nổi giận, điên cuồng giãy giụa, đáng tiếc, nửa người trên của nó bị Lam Hoang đè chặt, nửa người dưới thì bị Hồn Ma điên cuồng đánh đấm.
Càng tuyệt vọng là . . .
Huỳnh Hỏa âm u nói:
- Tiểu đệ Hồn Ma, kéo cái đuôi của con chó này ra!!!
Hồn Ma nghe hiểu lời của Huỳnh Hỏa, nó tách ra một cái tay để kéo đuôi của yêu sói.
Giây sau, ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí của Huỳnh Hỏa được phóng ra qua Xích Viêm Hoàng Kiếm.
Đáng tiếc, lần này không thành công.
Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang nghe được lời của Huỳnh Hỏa, trong tuyệt vọng, toàn thân nó hóa thành quả cầu ánh sáng màu bạc thoáng chốc nổ tung, đánh bay bốn con thú bản mệnh văng ra ngoài.
Lực lượng Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng chấn cả bốn chúng nó bị vết thương ở mức độ nhất định.
Yêu sói thừa dịp lao ra Trạm Lam Hải Ngục, mới ló đầu lên thì Thiên Kiếp Hỗn Độn từ trên trời giáng xuống, rắn điện kia quấn lấy nó, lại đè nó vào trong nước.
- Chạy trốn đi đâu?!
Huỳnh Hỏa há mồm phun, Lục Đạo Hỏa Liên và Hồn Thiên Điện Ngục của Meow Meow cùng đánh vào hai cái đầu sói.
Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang lại gào thét.
- Đè nó xuống!
Chín tầng Quỳ Hải dưới bụng của Lam Hoang xoay tròn, nó ở trong nước nhanh khủng khiếp, chớp mắt đến trước mặt yêu sói, lật người đè lên, làm con cự thú chìm xuống đáy nước.
Ngay sau đó, Hồn Ma đã lao đến, cự thú như con khỉ đột này có lực lượng cuồng bạo, nắm tay đấm ra, đánh con yêu sói liên tục hộc máu.
Đây là một con sói già, tu vi thần thông đầy mình.
Chỉ tiếc, đối thủ của nó là ba đứa nhóc cộng thêm một con Hồn Ma siêu hung mãnh.
Nó không có thời gian thở dốc, mới trúng Vạn Ma Độc và Địa Ngục Truy Hồn Điện của Meow Meow làm nó càng lúc càng yếu hơn.
Huỳnh Hỏa cười to bảo:
- Con chó ngốc, tránh thoát được đường kiếm thứ nhất của lão tử rồi muốn né qua cái thứ hai hả? Các tiểu đệ, đè chặt nó cho ta!
Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang lại lần nữa khẩn cấp che trứng.
Nhưng lần này nó đã đoán sai mục tiêu chân chính của Huỳnh Hỏa.
Nó hoàn toàn không ngờ, Huỳnh Hỏa từ dưới nách của Lam Hoang vọt ra, ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí đâm vào mắt nó.
Phập!
Bùm!
Toàn bộ đầu sói nổ tung, máu thịt tung tóe, tủy não bắn ra.
- Grao!!!
Đây là tiếng hét thê thảm xé trời.
Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang tuyệt vọng kêu to:
- Ngụy Kỵ, cứu ta!!!
Đây mà là một nhóm thú bản mệnh nhỏ bé non nớt chưa trưởng thành?
Đây là một đám ma quỷ mới đúng!!!
Đặc biệt là con phượng hoàng nhỏ kia, to chưa tới một móng vuốt của yêu sói, cánh thì tựa như thánh thú binh.
Còn Bất Diệt Kiếm Khí trên người của nó là thế nào vậy?
Tam Đầu Thôn Nguyệt Yêu Lang cảm thụ được tuyệt vọng.
Nó chỉ có thể cho rằng mình bị chăm sóc đặc biệt, bên này bốn đánh một, nó bị nhét hành thảm như vậy cũng hợp lý.
Ngụy Kỵ là Ngự Thú Sư, cảnh giới Thánh là cảnh giới mạnh trong hệ thống Ngự Thú Sư, lão đè ép một mình Lý Thiên Mệnh, cùng lắm thêm Dạ Lăng Phong, hoàn toàn không có vấn đề đúng không?
Mọi người đều biết.
Trước Thiên Ý cảnh, thần thông Linh Nguyên của thú bản mệnh khá mạnh, sau Thiên Ý cảnh thì Thiên Ý của Ngự Thú Sư vươn lên, sức sát thương mạnh hơn.
Sau cảnh giới Thánh, nghe nói thú bản mệnh có khả năng mạnh hơn, thậm chí lại vượt mặt Ngự Thú Sư, nhưng đó không phải cảnh giới mà Lý Thiên Mệnh có thể tiếp xúc.
Bây giờ mắt của Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu, chỉ muốn giết Ngụy Kỵ.
Phập phập!
Ánh mắt Ngụy Kỵ lạnh lùng, hình thành áp chế tuyệt đối lên Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh rơi xuống đất, dù có Phụ Linh của Khương Phi Linh nhưng nội tạng vẫn bị chấn động nhẹ, hắn phun ra búng máu.
Cảnh giới của Dạ Lăng Phong là Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng, về mặt lực lượng thua xa Ngụy Kỵ.
Không có Hồn Ma, y cung cấp trợ giúp cho Lý Thiên Mệnh tạm thời bị giới hạn ở trùng kích về mặt linh hồn, điều này khiến y cực kỳ đau đầu.
Bùm!
Thập Phương Trấn Ma Trụ đập xuống, Ngụy Kỵ cầm thánh thú binh Tham Lang Yêu Nhẫn, đường đao quét qua.
Dù là Thập Phương Trấn Ma Trụ cũng bị lão chém bay ra ngoài.
Dạ Lăng Phong đụng sập nhiều kiến trúc, khi bò dậy thì đã là một mảnh hỗn độn.
Ngụy Kỵ cười âm trầm:
- Hai con gà non, kết thúc.
Dưới chân lão chợt lóe, thi thố chiến quyết Thiên Thánh siêu phàm Ám Nguyệt Tử Hồn Đao.
Nguyệt Chi Ẩn.
Đường đao kia tựa như trăng khuyết, mơ hồ mà kỳ dị, nháy mắt chém đến trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ thẫm bò dậy, hai tay cầm Đông Hoàng Kiếm, tựa như mũi tên rời dây cung, một lần nữa giao phong với Ngụy Kỵ.
Xoẹt!
Ngụy Kỵ Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng dùng đao pháp phức tạp và Thánh Nguyên mạnh mẽ chặn lại Lý Thiên Mệnh Bất Diệt Kiếm Khí xung phong liều chết.
Ngụy Kỵ độc ác cười to bảo:
- Đao này phá kiếm của ngươi trước! Đao sau sẽ phế bỏ Thánh cảnh của ngươi! Lý Thiên Mệnh, ngươi hiểu ý của ta phải không? Cho thiên tài như ngươi thành phế nhân thì mới đã ghiền, làm vậy thú vị hơn là giết ngươi!
Ngụy Kỵ biết thứ mà Lý Thiên Mệnh tự hào nhất là thiên phú thiên tài, chỉ cần hủy diệt Thánh Cung của hắn thì tất cả đều sẽ thành đống rác.
Ngụy Kỵ cười mỉa mai:
- Đến lúc đó, ngươi sẽ chậm rãi thể hội cái gì gọi là tuyệt vọng.
Lý Thiên Mệnh không nói chuyện, hắn ở trước mặt Ngụy Kỵ tựa như Vi Sinh Vân Tịch ở trước mặt Càn Đế, khổ sở chống đỡ, chẳng có một chút sức đánh lại.
Nhưng khác nhau là mắt của hắn gần như chảy máu ra, cắn chặt hàm răng.
Tầm mắt của Lý Thiên Mệnh lướt qua Ngụy Kỵ, nhìn thấy Dạ Lăng Phong ở sau lưng lão.
Dạ Lăng Phong lúc này cũng mắt đỏ thẫm, y tựa hồ hợp thành một thể với Thập Phương Trấn Ma Trụ.
Ánh mắt giao nhau, hai bên đều biết rằng tiếp theo là liều chết một phen.
Có lẽ rất điên cuồng, nhưng đời người có bao nhiêu cơ hội bày mưu lập kế?
Giữa lằn ranh sống chết, phải xem ai hung ác hơn ai!
- Lý Thiên Mệnh, ngươi nghé con mới sinh không sợ cọp, những gì ngươi làm quá càn rỡ. Tiếp theo, hãy nhấm nháp trái đắng đi. Nhớ đừng bao giờ khóc thành tiếng.
Ngụy Kỵ giết người hơn trăm năm, đây là đối thủ chênh lệch độ tuổi với lão lớn nhất trong cuộc đời này.
Thú bản mệnh cầu cứu khiến lão rối loạn tâm thần, lão không còn kiên nhẫn nữa.
Bóng người vụt qua, đao quang kiếm ảnh.
Ám Nguyệt Tử Hồn Đao: Tử Hồn Bát Nguyệt.
Đường đao kia tràn ngập không khí bi thương, từng đợt quỷ khóc sói tru, thiên địa nháy mắt chìm trong hắc ám, đao quang đó tựa như trăng khuyết đỏ máu chớp mắt chém tới.
Đây là đường đao trí mạng.
Ngụy Kỵ nhe răng cười, lão rất vui mừng vì bắt lấy cơ hội bóp chết Lý Thiên Mệnh trước khi bị hắn vượt mặt.
Loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Keng keng keng!
Đao cương cuốn sạch, lằn ranh sống chết.
Ở trước mặt Ngụy Kỵ, người trẻ tuổi kia đã bị mưa to nhấn chìm.
Bỗng nhiên, tia chớp vụt qua, thiên địa sáng như ban ngày, giờ phút này, Ngụy Kỵ nhìn rõ mắt của hắn.
Hai con ngươi, một màu vàng, một màu đen, đều là màu sắc thuần túy.
Cạnh con ngươi còn có tròng trắng mắt, phần trong mắt trải đầy tơ máu.
Nhìn vào đôi mắt ấy tựa như hai biển máu, có hai mặt trời treo lơ lửng, một màu vàng, một màu den.
Một cái ở trên trời, một cái dưới địa ngục.
Đế đạo uy nghiêm, biển máu dữ tợn!