Trước khi đi về, ánh mắt Bạch Mặc nghiêm túc hỏi:
- Đúng rồi, có người trông thấy Lý Vô Địch không? Hắn còn sống không?
Dạ Nhất lắc đầu.
Bạch Mặc nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh, còn ngươi thì sao?
Hiện giờ điều Lý Thiên Mệnh lo lắng nhất là sự sống chết của Lý Vô Địch.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Điện Vương, ta cũng không biết. Nhưng ta tràn ngập tin tưởng vào nghĩa phụ của mình, lúc nghĩa phụ còn trẻ không chết, trời sinh số lớn, tuyệt đối không chết được!
Bạch Mặc vỗ vai Lý Thiên Mệnh, gật đầu, nói:
- Ta tin tưởng thánh tộc Lý thị, ý chí của tộc các ngươi mạnh hơn tộc Cửu Minh. Các ngươi mới là người cướp mệnh với trời thật sự!
Bạch Mặc lập tức xoay người rời đi, gã cần đi chỗ kết giới hạch của kết giới Thập Phương Trấn Ma để chủ trì đại cục.
Dạ Nhất nói:
- Kết giới Thập Phương Trấn Ma vốn là kết giới tự động, chỉ cần mở ra đến mức độ lớn nhất thì chúng ta không cần tốn công sức cho nó. Hiện tại chỉ có cung chủ mới hoàn toàn mở ra được, Tiểu Phong còn kém một ít. Tiếp theo, chúng ta sẽ cống hiến lực lượng cho kết giới trấn ma, tập trung lại một điểm, phỏng chừng kết giới Cửu Thiên Ngân Hà sẽ bị thu về.
Không nằm ngoài dự đoán của Dạ Nhất, không lâu sau, Bạch Mặc hoàn toàn gỡ bỏ kết giới Cửu Thiên Ngân Hà.
Làm vậy thì kết giới Thập Phương Trấn Ma có thể mạnh hơn.
- Hiện tại, uy lực của kết giới Thập Phương Trấn Ma quyết định bởi chúng ta, tức là tộc Cửu Minh vẫn có khả năng công phá kết giới. Mọi người không được thả lỏng, hết sức chăm chú, lần này dồn vào chỗ chết sau đó tìm được đường sống, tiếp theo, chúng ta sẽ không thua!
Mọi người sôi trào máu nóng:
- Rõ!
. . .
Lý Thiên Mệnh đứng đằng trước nhất quân đoàn Thất Tinh.
Hôm nay hắn bị thương rất nặng, tiêu hao nhiều, Thái Nhất Tháp đang nuôi dưỡng vết thương cho hắn, nhóm Huỳnh Hỏa cũng trở lại không gian bản mệnh nghỉ ngơi.
Hiện tại, thượng cổ hoàng tộc là rắn mất đầu, rõ ràng đang đợi Càn Đế trở về.
Lý Thiên Mệnh cũng đang chờ, đợi tin sống chết của Lý Vô Địch.
- Nghĩa phụ, người nói người từng tu luyện trong sống chết, quanh quẩn trước quỷ môn quan. Nguy cơ lần này là chuyện vặt đối với người mà thôi, đúng không? Tuyệt đối đừng ngã xuống!
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh nhìn chằm chằm bên ngoài kết giới.
Tíc tắc tíc tắc!
Thời gian trôi qua từng chút một, chiến sĩ quân đoàn Thất Tinh nín thở chờ.
Bùm!
Bỗng nhiên, có một người từ trên trời rớt xuống.
Trước khi người này rơi xuống thì Lý Thiên Mệnh như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài!
Đó là một người đẫm máu, trên người tràn đầy vết kiếm, có sâu thấy xương, nhưng may mắn trên cơ bản không bị tổn thương chỗ hiểm.
Lý Thiên Mệnh đón lấy người này.
Hắn hét to:
- Nghĩa phụ!!!
Lý Vô Địch trợn trắng mắt nói:
- Mợ, lớn giọng thế, muốn làm rách màng nhĩ của ta à?
- Người chưa chết?
Lý Vô Địch gầm rống:
- Ta giống người chết lắm sao?
Lý Thiên Mệnh ôm ngang Lý Vô Địch, nhìn y còn sung sức như thế, dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng.
Lý Vô Địch trợn to mắt nói:
- Ngươi buông lão tử xuống, ôm như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Ngươi xem ta là công chúa của ngươi à?
Lý Thiên Mệnh thả tay ra:
- Được rồi.
Bịch!
Lý Vô Địch té xuống đất, sau đó phát ra tiếng quỷ khóc sói tru.
Lý Vô Địch tức giận nạt:
- Làm gì? Ngươi muốn mưu sát lão tử của mình?
- Không được sao?
Nói vậy nhưng Lý Thiên Mệnh cúi người nâng Lý Vô Địch lên, bĩu môi nói:
- Máu của người thật hôi.
Lý Vô Địch đắc ý nói:
- Phản rồi, cho rằng làm đệ nhất thiên tài mười vạn năm là ghê gớm lắm sao? Hôm nay ngươi có khoe mẽ bằng ta không?
Lý Thiên Mệnh khiêm nhượng:
- Không, người là khoe mẽ đệ nhất thiên hạ.
Dạ Nhất tiến lên hỏi:
- Lý Vô Địch, ngươi không sao chứ?
Lý Vô Địch la to nói:
- Có chứ! Bà nội nó, người đầy vết thương, thú bản mệnh của lão tử sắp đi bán muối, mau kêu ai đó, lấy ra thánh vật chữa thương tốt nhất của Đạo Cung các ngươi ra đây!
Dạ Nhất vẫy tay, Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa tiến lên.
Lão giỏi nhất là đạo an dưỡng chữa khỏi, nghiên cứu sâu về thánh Linh Túy.
Có một ít kết giới thiên văn cũng có công hiệu chữa thương.
- Ta cõng người!
Lý Thiên Mệnh biết, nhìn Lý Vô Địch còn sung sức vậy chứ thật ra y đã trải qua cuộc trốn thoát sống chết.
Lần này, y cứu Thập Phương Đạo Cung.
Không có y dẫn đi Càn Đế thì không ai có thể ngăn cản Càn Đế, Vi Sinh Vân Tịch càng không trở về được, Thập Phương Trấn Ma Trụ sớm bị lão cầm đi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trần Phóng, nếu tộc Cửu Minh tiến công thì nhanh chóng đến báo cho ta biết, ta trở về tham chiến!
Trần Phóng gật đầu, nói:
- Rõ thưa đại nhân!
Lý Thiên Mệnh cõng Lý Vô Địch, đi theo Tư Đồ Thanh Hòa vào trong Đạo Cung.
Trên đường đi.
Máu tươi của Lý Vô Địch dính đầy xiêm y của hắn.
Lý Thiên Mệnh nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng hỏi:
- Nghĩa phụ, lần này chín chết một sống phải không?
Lý Vô Địch dựa vào vai Lý Thiên Mệnh, tuy yếu ớt nhưng không quên thổi phồng mình:
- Ừ, suýt chút nữa là ta đi bán muối. Nhưng lão tử trời sinh có vầng sáng nhân vật chính, thật sự sống tiếp, oách không?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Oách, cho nên, có cảm tưởng gì không?
Trong mắt Lý Vô Địch lấp lóe tia sáng đỏ ngập trời:
- Lão quỷ này đê tiện đến mức tăng kiến thức cho ta, ta định chơi tới cùng với lão. Làm ta ra nông nỗi này, lần này gặp nạn lớn không chết, có ngày ta sẽ diệt hắn!
Lý Vô Địch không nói rằng lần này trốn thoát là mạo hiểm đến mức nào.
Nếu không phải kết giới Thập Phương Trấn Ma xuất hiện thì y không có đường để trốn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đến lúc đó nhớ thêm phần của ta.
Lý Vô Địch khinh thường nói:
- Ha ha, vậy phải xem ngươi rốt cuộc là thiên tài hay phế vật, có thể theo kịp tốc độ của ta không.
Lý Thiên Mệnh cười lên:
- Ha ha!
Nói thật ra, bọn họ không có huyết thống phụ tử, nhưng có tình cảm phụ tử thật sự.
Lý Mộ Dương quá xa xôi, Lý Thiên Mệnh chưa từng gặp mặt, Lý Vô Địch thì chân thực.
Tính cách của y làm kẻ địch rất khó chịu, nhưng làm nghĩa tử của y sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Lý Vô Địch nghiêm túc nói:
- Thiên Mệnh, nói thật, lần này đến Thần Đô, sự lột xác của ngươi khiến ta kinh ngạc. Ta tin tưởng rồi sẽ có ngày ngươi làm thượng cổ hoàng tộc đều quỳ xuống trước ngươi.
- Nghĩa phụ.
- Nói.
- Bọn họ gọi là tộc Cửu Minh.
. . .
Ngoài cổng lớn Thập Phương Đạo Cung.
Hai mươi ba vạn đầu người bị ném tại chỗ này, chồng lên thành núi.
Cảnh tượng đó chẳng những máu me, càng là khiêu khích gan to bằng trời, là thái độ không chết không ngừng.
Đại quân sáu mươi vạn của Đông Dương Lăng và đại quân tám mươi vạn của Đông Dương Dục, bây giờ cộng lại chỉ còn hơn một trăm mười vạn người, không nhiều hơn Thập Phương Đạo Cung bao nhiêu.
Bọn họ rất rõ ràng trước khi Càn Đế trở về, nếu bọn họ còn tiếp tục xông vào thì sẽ chết càng nhiều.
Đối diện đầu người chất đống thành núi, tất cả người Đông Dương hoàng tộc, hoàng tộc Khương thị, Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ sắc mặt hôi còn hơn phân.
Đại quân trăm vạn chìm đắm trong không khí tối tăm, mỗi người đều khó chịu đến nỗi cơ hồ hộc máu.
Ai còn nhớ được lúc Càn Đế trở về, tổn hại nặng Thập Phương cung chủ thì bọn họ hân hoan cỡ nào?
Khi đó cười vui cỡ nào thì bây giờ khóc nhiều thế ấy.
Thậm chí . . .
Bọn họ nhìn những cái đầu này, thấy những người quen, có cả huynh đệ tỷ muội, bằng hữu, người nhà.
Rất nhiều người tức điên, mắt đỏ ngầu, đấm ngực giậm chân, không ngừng nhục mạ, nguyền rủa, buông lời hăm dọa.
Tiếc rằng, người của Thập Phương Đạo Cung không nghe thấy.
Những người này chỉ có thể thông qua hùng hổ làm bản thân dễ chịu một ít.