- Khởi bẩm Cửu điện hạ, Thập Tam điện hạ, tộc trưởng Tham Lang Cổ tộc Ngụy Kỵ chết trận, nghe nói bị Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong hợp sức vây giết.
- Cảnh Nguyệt Thái Thượng và Linh Tinh Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc chết trong tay Lý Thiên Mệnh!
- Sùng Dương Thái Thượng mất tích!
- Võ Thánh Phủ Huyền Vũ đại nguyên soái, Hoàng Vũ đại nguyên soái bị loạn quân giết chết!
- Thập Bát hoàng tử Đông Dương Kiêu, mạch chủ Thất hoàng mạch Khương Tiễn Ảnh, một người chết trong tay Bạch Mặc, một người chết vào tay Dạ Nhất!
- Khởi bẩm!!!
Sắc mặt Đông Dương Dục xanh mét hét to một tiếng:
- Câm mồm, xéo!!!
Đông Dương Dục siết chặt hai nắm tay, tâm tình rớt xuống địa ngục.
Từ tuyệt vọng đến mừng như điên, hiện tại lại lần nữa vô cùng thê thảm.
Đông Dương Lăng lắc đầu, nói:
- Chưa đầy một khắc đồng hồ đã chết hai mươi ba vạn người, đây là uy lực của kết giới Thập Phương Trấn Ma.
Thập Cửu hoàng tử nói:
- Nếu không phải phụ hoàng khẳng định Vi Sinh Vân Tịch không thể nào tỉnh lại thì chúng ta đã không to gan như vậy.
Đông Dương Dục cười khẩy nói:
- Ý của ngươi là phụ hoàng sai?
Thập Cửu hoàng tử cúi đầu:
- Không dám.
Càn Đế có trên trăm hoàng tử đều có mặt ở đây.
Sau khi Càn Đế trở về thì bọn họ đều trở lại thân phận Đông Dương hoàng tộc.
Nhưng lúc này, ai nấy sắc mặt cực kỳ khó xem.
Nỗi lòng Đông Dương Dục rối bời, tựa như có người bóp cổ của gã, đổ nước tiểu vào, làm dạ dày của gã co rút, quặn thắt, khó chịu muốn chết.
Bọn họ đều đang đợi Càn Đế.
Ngay lúc này!
Một lão nhân từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Đại quân trăm vạn chớp mắt ngậm miệng, sắc mặt tái nhợt nhìn lão, tiếp đó toàn bộ quỳ trên mặt đất.
- Bệ hạ!!!
Cho đến nay, bọn họ vẫn cuồng nhiệt như vậy.
Nhưng người kia không nhúc nhích, điều này khiến mọi người càng thêm không dám lên tiếng.
Đây chính là Càn Đế!
Bùm!
Càn Đế tung cú đấm, hai mươi ba vạn cái đầu ở trước mắt nháy mắt hóa thành tro tàn.
- Ha ha ha ha ha ha!
Càn Đế xoay người lại, bụm mặt, cười đến mức người co giật, người không biết còn tưởng đâu lão gặp chuyện vui gì.
- Kết giới Thập Phương Trấn Ma?
Càn Đế trợn to mắt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục cười to, cười làm mọi người đầu óc mù mịt.
Càn Đế ngồi xuống một tảng đá, không có chút dáng vẻ của Đế Hoàng:
- Nào nào, Lão Cửu, ngươi lại đây, ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Tim Đông Dương Lăng rớt cái bịch, đi qua, cung kính nói:
- Phụ hoàng, xin hãy chỉ thị.
Càn Đế khó hiểu hỏi:
- Ngươi nói xem, ta vì phá kết giới này của Thập Phương Đạo Cung mà không tiếc giả chết, còn khiến huynh đệ các ngươi nội đấu, hủy hoại Thần Đô. Khi ta chuẩn bị hủy diệt Thập Phương Đạo Cung thì kết giới Thập Phương Trấn Ma này bỗng nhiên xuất hiện. Có phải điều này nói lên ta là đồ ngốc không?
- Phụ hoàng đừng bao giờ nói như vậy . . .
Càn Đế nhe răng cười nói:
- Nào, vậy ngươi hãy dùng từ hình dung khác miêu tả ta đi, ngu xuẩn? Đần độn? Đần ngố? Trò cười thiên hạ?
- Phụ hoàng, kết giới Thập Phương Trấn Ma này có gì đó lạ . . .
- Ta kêu ngươi mắng ta, không bảo ngươi nói cái khác, mấy từ hình dung này, ngươi chọn một cái cho ta!
Đông Dương Lăng sợ hãi quỳ xuống đất, không dám nói lời nào, chỉ dám dập đầu.
Càn Đế liếc mắt qua:
- Ta cảm thấy từ trò cười thiên hạ là thích hợp, Thập Tam, ngươi thấy thế nào?
Đông Dương Dục không nói tiếng nào, bắt đầu dập đầu.
Bọn họ kinh hoảng thất thố, không biết nên nói cái gì mới làm Càn Đế nguôi giận.
Bọn họ là người quen thuộc Càn Đế nhất.
Hiện tại lão tựa như phát điên, điều này nói lên cái gì?
Nói lên rằng lão bị đả kích, trong lòng căm giận ngút trời, sắc mặt của lão khó xem hơn ai hết.
Từ hai người đi đầu, mọi người đều bắt đầu dập đầu, cảnh này khá đồ sộ.
- Xéo! Xéo hết cho ta!
Càn Đế giận không kiềm được, một cước đá bay Đông Dương Lăng, lại đá văng Đông Dương Dục, cuối cùng đạp mạnh một chân xuống đất, mặt đất nứt nẻ.
- Lưỡi câu đứt, cá chạy, tổ cha nó, cái quái gì!
Lão đấm ngực giậm chân, đôi mắt trải rộng tơ máu, tròng mắt sắp lồi ra ngoài.
Đông Dương Lăng bò trở lại, phồng lên can đảm thốt ra một câu:
- Phụ hoàng, xin bớt giận, chúng ta đều không ngờ Vi Sinh Vân Tịch trúng Luân Hồi Ấn mà còn có thể tỉnh . . .
- Phụt!
Càn Đế phì cười:
- Ai nói với ngươi đây là kết giới Thập Phương Trấn Ma do Vi Sinh Vân Tịch tạo ra?
Càn Đế thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến người không kịp nhìn.
- Ý của phụ hoàng là?
Càn Đế khó chịu nói:
- Bên phe bọn họ còn có người hơi nghiên cứu Thập Phương Trấn Ma Trụ này, nhưng hiệu quả bình thường, uy lực của Thập Phương Trấn Ma Trụ không lớn như trong tưởng tượng, có khả năng đánh chiếm. Vấn đề nằm ở chỗ nếu cường công thì ước chừng tổn thất hơi lớn. Người ngựa của chúng ta chỉ có bấy nhiêu! Ta vốn nghĩ hôm nay đồ diệt Thập Phương Đạo Cung mà không mất mát chút gì, kết quả vẫn phải tử chiến, làm người ta khó chịu!
Đông Dương Dục quay về, mắt sáng rực hỏi:
- Chúng ta còn có cơ hội?
Càn Đế giậm chân bình bịch như kiến bò trên chảo nóng:
- Thì có cơ hội, nhưng bị mấy con cá dắt mũi lão, khó chịu, lão rất khó chịu! Trái tim của ta sắp bị xé rách! Lỗi tại ta, chơi quá lố, đắc ý quên hình, nhanh chóng giết chết là xong việc rồi! Hối hận, hối hận, để con cá giở chiêu trò, tiếp theo không thể chơi vậy nữa!
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Càn Đế trả lời:
- Tạm quan sát kết giới này đã, xem trình độ thế nào, nếu bình thường thì ta đích thân đánh tan nó.
- Phụ hoàng vạn tuế!
Kết giới Thập Phương Trấn Ma không phải thứ không thể phá vỡ.
Đông Dương Dục và Đông Dương Lăng lại dấy lên hy vọng.
Hiện tại Vi Sinh Vân Tịch hôn mê, phe bọn họ có Càn Đế mạnh nhất!
Mọi người đều biết, Càn Đế cố sức bày mưu tính kế, lại thành một trò cười, lão không thể nào không đau lòng nhỏ máu.
Nhưng lão lúc này càng điên cuồng, càng khủng bố.
Lão đã không có đường quay đầu!
Thần Đô không cách nào trở về như xưa nữa.
Tất cả đều nói lên, chiến tranh không có kết thúc, ngược lại chỉ mới vừa bắt đầu.
Khác một điều rằng.
Lần này, Thập Phương Đạo Cung đã có tư cách giằng co.
. . .
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tư Đồ Điện Vương, cung chủ đâu?
Tư Đồ Thanh Hòa đáp:
- Nàng đang hôn mê trong Đạo Thiên Cung, xem như nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, ta đã chuyển hóa Tinh Vân Đế Kình thành sinh linh làm bạn, nếu cung chủ có thể tỉnh lại thì vẫn giữ được lực lượng Cổ Chi Thánh cảnh.
- Ừm!
- Cung chủ và Tinh Vân Đế Kình nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, lần này đả kích nàng quá lớn.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Ừm!
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi nhanh trở lại phủ đệ Tinh Tướng của Lý Thiên Mệnh.
Lý Khinh Ngữ chạy ra:
- Phụ thân!
Lý Vô Địch căng thẳng nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, bà nội nó! Nhi tử Thiên Mệnh của ta, kéo muội của ngươi đi đi!
Lý Khinh Ngữ chạy lại nắm tay Lý Vô Địch, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Lý Vô Địch nói:
- Đừng làm dơ y phục, khuê nữ bảo bối của ta.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Phụ thân đừng nói chuyện!
- Được được.
Đừng nhìn tên này ở bên ngoài kiêu ngạo, ở trước mặt Lý Khinh Ngữ thì khá hèn.