Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 795 - Chương 795 - Giấc Mơ Chín Vầng Trăng

Chương 795 - Giấc mơ chín vầng trăng
Chương 795 - Giấc mơ chín vầng trăng

Tiếp theo . . .

Tư Đồ Thanh Hòa bắt đầu chữa trị cho Lý Vô Địch và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng. Ba người Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ thì chờ ở bên ngoài.

Lý Khinh Ngữ căng thẳng hỏi:

- Ca, phụ thân sẽ không chết chứ?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Suy nghĩ bậy bạ cái gì, số của người rất lớn!

- Hôm nay rốt cuộc phát sinh cái gì, sao có thể như vậy . . . ?

Khương Phi Linh đơn giản kể lại sự tình cho Lý Khinh Ngữ nghe.

Lúc này nàng mới biết xảy ra chuyện kinh tâm động phách như vậy, sợ hãi sắc mặt tái nhợt.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Người kia! Cái tính thích nổi bật! Còn hai người nữa, cũng không khiến người bớt lo.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Cái này gọi là nam nhi có đảm đương, muội thì hiểu gì.

Lý Khinh Ngữ liếc xéo hắn:

- Chỉ có ca hiểu, hừm!

Không lâu sau, Tư Đồ Thanh Hòa đi ra, nhóm Lý Thiên Mệnh vội xúm lại.

- Điện Vương, sao rồi?

Tư Đồ Thanh Hòa nghiêm túc nói:

- Sinh, là một bé béo mập, mẫu tử bình an!

Ba người thộn mặt ra:

- Ôi mợ!!!

Tư Đồ Thanh Hòa buồn cười nói:

- Ha ha, giỡn với các ngươi thôi, làm không khí sống động.

- . . .

Giỡn hơi bị lạnh, chênh lệch tuổi tác có khác.

- Ha ha!

Ba người trẻ tuổi cố nặn ra nụ cười.

Tư Đồ Thanh Hòa nói:

- Yên tâm đi, thể trạng của hắn rất đáng sợ, đa số vết thương trí mệnh bị Huyết Ma Biến chống đỡ, còn lại đều là bị thương da thịt, có ta ở đây, nằm vài ngày là lại hoạt bát ngay.

Ba người nghe vậy mới yên lòng.

Trong phòng vọng ra giọng yếu ớt của Lý Vô Địch:

- Nhi tử, con dâu, nữ nhi, đều vào thăm tù đi!

Lý Khinh Ngữ câm nín:

- Phụ thân ngốc hả? Cái này gọi là thăm bệnh, nếu người vào nhà tù thì mới gọi là thăm tù!

Lý Vô Địch đắc ý nói:

- Ha ha, ta giỡn thôi mà, làm sống động không khí.

- . . .

Ba người lại nặn ra nụ cười giả tạo.

- Nghĩa phụ, làm phiền người cất khiếu hài lớn tuổi của người giùm.

Lý Vô Địch vẫy tay nói:

- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, đến trước giường nào.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Người định trăn trối gì hả?

Lý Khinh Ngữ cười nói:

- Phụ thân, người không thể chỉ chia di sản cho ca, nữ nhi cũng muốn! Người không thể trọng nam khinh nữ.

- Đệt!

Lý Vô Địch nhìn hai huynh muội ăn ý, khóc không ra nước mắt.

Sống sót sau tai nạn đúng là việc vui nhất trong đời người.

Tuy nguy cơ trí mạng còn treo trên đỉnh đầu, nhưng điều này không ảnh hưởng thú vui đoàn tụ của cả gia đình.

Đùa giỡn một lúc, Lý Vô Địch nói:

- Thiên Mệnh, chốc nữa ngươi ra ngoài hãy đi tìm Bạch Mặc, Dạ Nhất, thay ta nói vài lời.

- Vâng, ta nghe đây nghĩa phụ.

Lý Vô Địch nghiêm túc nói:

- Ngươi nói với bọn họ là ta trồng Huyết Ma Kiếp trên người Đế Thú, thứ này không tổn thương căn bản của nó, nhưng ta có thể luôn luôn biết vị trí của nó. Đế Thú ở đâu là Càn Đế ở đó.

- Huyết Ma Kiếp là thứ gì?

Lý Vô Địch trả lời:

- Nói trắng ra là máu của ta, đến từ Huyết Ma Biến, nếu trồng nhiều Huyết Ma Kiếp thì có thể giết chết kẻ địch, với cái giá là ta bị mất máu quá nhiều. Đây là biện pháp bị thương kẻ địch một nghìn thì tự hại tám trăm.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Tóm lại là máu của người có độc chứ gì, nói cao sang quá.

- Ha ha!

Lý Vô Địch dùng cười to hóa giải lúng túng, cười to tác động tình trạng vết thương, khiến y đau đớn co giật liên hồi.

Lý Vô Địch ho khan một tiếng, tiếp tục nói:

- Còn nữa, ngươi hãy nói với bọn họ, ta có hy vọng trong khoảng thời gian nhất định đột phá đến Cổ Chi Thánh cảnh, bọn họ sẽ hiểu ý của ta.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có thể câu giờ thì cố gắng câu giờ, không chủ động xuất kích?

- Đúng rồi.

- Trong thời gian nhất định? Là bao lâu?

Lý Vô Địch đáp:

- Cái này khó mà nói chính xác, ngắn thì một, hai ngày, lâu thì năm, sáu ngày, toàn tùy vào một chốc ngộ đạo và tạo hóa. Cổ Chi Thánh cảnh cần có Thiên Ý trưởng thành như bay vọt, nói dễ cũng dễ, nói khó thì khó bằng lên trời.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Đã hiểu.

Giọng Lý Vô Địch lạnh lùng nói:

- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, phụ tử chúng ta về sau đấu với thượng cổ hoàng tộc, chờ xem bên nào chết trước! Hôm nay, lão nhân này dồn ép ta thảm như vậy, không diệt cả tộc của lão thì khó mà trừ bớt mối hận trong lòng lão tử!

Lý Khinh Ngữ nói:

- Được rồi, bớt khoác lác đi, lo nghỉ ngơi.

Lý Vô Địch vênh váo nói:

- Ôi, khuê nữ quan tâm ta như vậy, làm ta cảm động lệ chảy dài, ngày tháng có áo bông nhỏ thật tuyệt vời.

Lý Khinh Ngữ trợn trắng mắt nói:

- Miệng chó không phun ra ngà voi.

- Khuê nữ nói ta là chó? Vậy ta là chó lớn, ngươi là chó nhỏ.

- . . .

Sau khi Lý Vô Địch nghỉ ngơi, ba người Lý Thiên Mệnh đi ra, đóng cửa lại.

Lý Khinh Ngữ hỏi:

- Ca, còn phải ra ngoài nghênh chiến sao?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Ừ, việc chăm sóc nghĩa phụ thì giao cho muội.

Lý Khinh Ngữ gật đầu, nói:

- Biết.

- Ta đi đây!

Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh, chuẩn bị rời đi.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Ca, dạo này ta có vài lần mơ giống nhau, ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:

- Mơ thấy gì?

- Ta mơ trên trời có chín vầng trăng, trên mặt trăng có người nói chuyện với ta, bảo ta trở về.

- Trở về cái gì?

- Không biết, không có đoạn tiếp theo, nhưng chín vầng trăng rất sáng.

- Chín vầng trăng?

Lý Thiên Mệnh đi tới, nói:

- Cho ta xem Kiếp Luân của muội.

- Đây!

Lý Thiên Mệnh cầm cánh tay Lý Khinh Ngữ lên, vén ống tay áo lên xem, trên cánh tay trắng nõn có chín vầng trăng tròn song song, sáng lấp lánh, bí ẩn khó đoán.

- Đưa tay kia.

Lý Khinh Ngữ nâng cánh tay trái lên, trên cánh tay trống rỗng.

- Mơ giấc mơ như vậy được vài lần?

- Chín lần.

- Ừm.

Lý Thiên Mệnh nhìn hồi lâu nhưng không thấy ra có gì lạ.

- Ca, có phải cảm thấy kỳ diệu lắm không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thực kỳ diệu, nhưng ta cũng không hiểu được. Muội chờ nghĩa phụ tỉnh rồi hãy hỏi nghĩa phụ, sau đó chú ý kỹ hơn biến hóa của Kiếp Luân.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Kiếp Luân của ta có khả năng tăng thêm giống như phụ thân không? Ta không có loại độ kiếp như phụ thân.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chuyện Tiểu Mệnh Kiếp khó mà nói, vượt qua một kiếp có lẽ sẽ có kiếp nạn mới. Nếu thật sự tồn tại, nên đến rồi sẽ đến, tất cả đều là chuyện tốt, đối diện kiếp nạn, tâm không sợ hãi, dồn vào đường chết rồi hồi sinh.

Ánh mắt Lý Khinh Ngữ kiên định nói:

- Được, ca, ta sẽ không làm các ngươi thất vọng!

Lý Thiên Mệnh cười vỗ vai của nàng.

- Đau quá!

- Đau mới đúng, phấn đấu đi, người trẻ tuổi!

Nói xong, Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh xoay người rời đi, xông hướng chiến trường.

. . .

- Tinh Tướng đại nhân, Trần phó tướng bảo ta báo với đại nhân là thượng cổ hoàng tộc đang tiến công kết giới trấn ma!

- Biết!

. . .

Gần đây chiến sự căng thẳng, vì phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, Tiên Thiên Thần Thai của Khương Phi Linh vẫn phải để lại phủ đệ Tinh Tướng.

Lý Thiên Mệnh cùng nàng khẩn cấp quay về chiến trường.

Hắn trở về rất nhanh, vừa mới bước vào chiến trường kết giới liền thấy Càn Đế cầm Luân Hồi Kính công kích kết giới Thập Phương Trấn Ma.

Sau lưng Càn Đế là đại quân trăm vạn thượng cổ hoàng tộc của lão.

- Xem ra bọn họ quả nhiên chưa chết tâm! Có Càn Đế mở đường nên tràn trề tự tin?

Lý Thiên Mệnh nhanh chóng quay về chỗ, đi tới Ám Tinh Doanh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lý Thiên Mệnh ngước lên xem, hình như tất cả Nguyên Thủy Ma Khí tụ tập cùng nhau hình thành một con cự thú giống Hồn Ma điên cuồng công kích Càn Đế.

Trừ Càn Đế ra, thượng cổ hoàng tộc khác đều không bị kết giới Thập Phương Trấn Ma công kích.

- Xem ra Điện Vương chỉ nhằm vào Càn Đế, biện pháp này là đúng, Càn Đế mới là uy hiếp lớn nhất!

- Kết giới Thập Phương Trấn Ma không thể mở ra hoàn chỉnh, chỉ có thể như vậy.

- Tộc Cửu Minh khác không bị kết giới trấn ma tiến công, tương đương với lực lượng ngang ngửa chúng ta. May mắn vừa rồi giết hơn hai mươi vạn người phe bọn chúng, giờ thì số người hai bên sàn sàn như nhau!

Điều này nghĩa là mặc kệ Bạch Mặc, Dạ Lăng Phong khống chế kết giới Thập Phương Trấn Ma, hay quân đoàn Thất Tinh do Dạ Nhất thống soái đều không thể xảy ra sai lầm.

Bất cứ bên nào xuất hiện lỗ hổng đều dẫn đến toàn thể tan vỡ, khiến đối phương giết vào Thập Phương Đạo Cung!

Bình Luận (0)
Comment