Hắn kêu Khương Phi Linh dùng trường thời gian và tường không gian giữ khoảng cách với Triệu Thần Hồng, sau đó tiếp tục giết chóc.
Có đại sát khí như Tam Thiên Tinh Vực, hiệu suất của hắn cao hơn Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng gấp mười lần.
Triệu Thần Hồng tức giận quát:
- Ngươi chỉ biết chạy trốn như chó cụp đuôi sao? Đồ hèn nhát!
Lý Thiên Mệnh vui vẻ nói:
- Thế thì không phải, chẳng qua ta không thích chiến đấu giữa lằn ranh sống chết, cho ngươi sống lâu vài ngày, đến lúc đó ta thoải mái bóp chết ngươi, làm vậy đã tay hơn.
- Huênh hoang!
Lý Thiên Mệnh lười để ý Triệu Thần Hồng, mặc kệ đối phương nhục mạ, tốc độ của Thiên Chi Dực cộng thêm trường thời gian khống chế thời gian, đối phương hì hục đuổi theo đến nỗi mặt đỏ rần nhưng không bắt kịp hắn.
Xoẹt!
Tam Thiên Tinh Vực quét qua, lại một đống xác chết ném về phía Triệu Thần Hồng.
- Lại một mớ thịt xiên mới, Triệu Thần Hồng, đón lấy!
- Ủa? Ôi mợ, đây là nhi tử Triệu Phi Hồng của ngươi đúng không? Đón lấy đón lấy!
Bịch bịch bịch!
Từng xác chết bị ném qua, Triệu Thần Hồng tức giận mặt xanh tím.
Mặt Triệu Thần Hồng vặn vẹo nói:
- Nhãi ranh! Ta không hiểu ngươi rốt cuộc vênh váo cái gì, sớm muộn gì bệ hạ sẽ diệt các ngươi!!!
- Đừng khoác lác, tự lão ta còn khó bảo đảm. Vì phá kết giới Thập Phương Trấn Ma, tự sát năm mươi vạn người, tự hủy Thần Đô? Ha ha, cười rụng răng sâu của mẹ già của ngươi nhỉ? Đây đúng là việc lạ, đủ để ghi vào sách sử, cho con cháu đời sau cười mười vạn năm, ha ha ha ha ha ha!
- Ngươi ngậm miệng!
Triệu Thần Hồng tức giận ngứa cổ họng, thật sự hộc máu.
Nói thật, chuyện này không chỉ riêng mình Càn Đế ức chế, không chỉ riêng đám chó săn Triệu Thần Hồng bức bối, cũng là cục tức của nguyên bộ chúng thượng cổ hoàng tộc.
Bọn họ góp sức cho hoàng tộc, kế thừa ý chí bạo loạn của thượng cổ hoàng tộc, khi giết chóc xác thực rất đáng sợ.
Nhưng mấu chốt là . . .
Hôm nay trong lòng bọn họ rất khó chịu.
Ý chí của bọn họ từ đầu tới đuôi không mãnh liệt bằng ý chí bảo vệ quê hương, bảo vệ người nhà của các chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung.
Đây là căn bản giúp bảy mươi vạn người Thập Phương Đạo Cung có thể chống đỡ.
Thượng cổ hoàng tộc nhân viên lộn xộn, rất khó chân chính vạn người một lòng, thậm chí có người núp ở đằng sau, không dám xông lên trước.
Với tình hình hiện tại thì nhóm Lý Thiên Mệnh đủ sức chống đỡ, thậm chí khiến thượng cổ hoàng tộc chết nhiều hơn.
Nhưng mà . . .
Thắng thua của chiến tranh vẫn được quyết định bởi cuộc so đấu giữa Càn Đế và kết giới Thập Phương Trấn Ma.
Quyết định bởi giằng co giữa lão và bên kết giới hạch, hơn ba mươi vạn Ngự Thú Sư và thú bản mệnh lấy Bạch Mặc dẫn đầu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai con cự thú biến ra từ Nguyên Thủy Ma Khí đấu với Càn Đế trời long đất lở.
Loại Nguyên Thủy Ma Khí này khó chơi nhất ở chỗ chúng nó sẽ không chết, dù bị đánh tan cũng ngưng tụ lại được ngay.
Trong tình huống Càn Đế bị chăm sóc đặc biệt, căn bản không thể đột phá kết giới, thậm chí trăm nghìn chỗ hở.
Trận chiến này làm lão rất ức chế.
Tự mình dẫn quân giết vào, đến hiện tại tổn thất thảm trọng mà không được chút thu hoạch gì.
Cứ tiếp tục thế này thì thượng cổ hoàng tộc của lão sẽ chỉ tử thương càng nhiều.
Tất cả sau đó khiến Càn Đế tự nhận là cơ trí, tự nhận là bày mưu lập kế bị đả kích tâm lý mạnh.
- Rút quân!
Hai chữ này thốt ra khỏi môi với âm thanh run run.
Rất nhiều thượng cổ hoàng tộc khó tin, hôm nay Càn Đế chết rồi sống lại thế nhưng sẽ khuất nhục bật thốt hai từ này.
Mọi người còn nhớ lúc lão đè ép Vi Sinh Vân Tịch, truy sát Lý Vô Địch thì hào hứng phấn chấn cỡ nào.
Hiện tại, chỉ có thể dùng từ hình dung chật vật mà trốn cho lão.
- Biến đi!
- Càn Đế, chó nhà có tang, xéo!
- Tự giết năm mươi vạn con cháu, tự hủy Thần Đô, trò cười lớn nhất đời, ha ha ha ha ha ha!
Đây là tiếng cười nhạo của mấy chục vạn người đè lên đầu Càn Đế, thượng cổ hoàng tộc nghe mà rợn tóc gáy.
- Rút lui!
- Rút lui!
Bọn họ chen chúc nhau, chật vật mà trốn.
- Trong vòng một ngày rút quân hai lần, các ngươi đến chọc cười cho chúng ta sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười nhạo vô tình khiến bọn họ triệt để ném tôn nghiêm lại đây.
- Chặn giết!!!!
Tiếng quát của Dạ Nhất lan khắp chiến trường.
Càn Đế đã rút ra ngoài, nhưng Nguyên Thủy Ma Khí còn đây, những thượng cổ hoàng tộc còn cần thời gian rút lui.
Điều này khiến Càn Đế càng chật vật, chỉ có thể quay về kết giới, tiếp tục chống đỡ, chờ toàn quân rút lui rồi mới lại ra ngoài.
Nếu không thì Nguyên Thủy Ma Khí lao xuống, thượng cổ hoàng tộc sẽ chết càng nhiều.
Dạ Nhất quát một tiếng chặn giết khiến quân đoàn Thất Tinh từ phòng thủ chuyển sang tấn công, hung ác lao ra ngoài.
Dù thế nào cũng phải cắn xuống một miếng thịt trên người cự thú thượng cổ hoàng tộc này.
Thậm chí là cắn đứt một chân!
- Người đến là khách, đã chuẩn bị mộ cho các ngươi rồi, đừng hòng đi!
Lý Thiên Mệnh điên cuồng vung Tam Thiên Tinh Vực.
Cánh tay của hắn đau nhức, hiện tại lấy được toàn thắng, đương nhiên thừa dịp phút chót giết thêm một số người.
Phập phập phập!
Rất nhiều người đang chạy về phía sau thì bị một ánh sao xuyên thấu qua, nháy mắt xuyên thủng thân thể.
- A!
Tia sáng trong mắt tán loạn, ngã xuống đất bỏ mình.
Dạ Nhất chửi mắng một tiếng:
- Càn Đế, ngươi là chó nhà có tang già lú lẩn!
Toàn thể bộ chúng thượng cổ hoàng tộc run rẩy.
Giết người tru tâm, quá ác.
- Cái này . . . lại chết thêm mười vạn người rồi . . .
- Tính luôn tổn thất nội chiến thì đã có trăm vạn bộ chúng hoàng tộc mất mạng.
- Đây là mưu kế ma quỷ gì vậy?
Trong lòng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không có ai dám thốt ra khỏi miệng.
Sau khi ra ngoài, nhìn Càn Đế nổi khùng lên, khiến mọi người chìm trong im lặng.
Đây là ngày thảm nhất của thượng cổ hoàng tộc.
. . .
Lần này thì Thập Phương Đạo Cung coi như yên ổn lại.
Theo như tình báo của thám tử, bộ chúng thượng cổ hoàng tộc đã lùi ra ngoài vài dặm, tạm thời không có động tĩnh.
Bọn họ hiển nhiên chưa bỏ cuộc.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đưa mạng lên nữa.
Dạ Nhất châm chọc cười nói:
- Nghe bảo Càn Đế giận không kiềm được, hù chết con cháu của lão.
Các Tinh Vương dưới tay Dạ Nhất, cộng thêm Lý Thiên Mệnh vẫn đang giám thị chiến trường, xử lý chiến lợi phẩm.
Tạm thời không thể thả lỏng một phút nào.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Anh danh cả đời của lão hủy hoại chỉ trong chốc lát, còn không bằng trực tiếp chết đi, để không mất mặt ra nông nỗi này.
Bạch Mặc từ bên trong đi ra, nhíu mày nói:
- Nói là vậy nhưng hiện tại xé rách mặt, lại khiến lão không còn mặt mũi nào, với sự kiêu ngạo của lão, chắc chắn không cách nào chịu đựng được. Tình huống vẫn không quá lạc quan, ta lo lắng Càn Đế hoàn toàn mất lằn ranh giới hạn, thành điên dại, bất chấp mọi giá hủy diệt Đạo Cung.
Dạ Nhất trầm giọng nói:
- Nhất định phải tiếp tục phòng bị, chỉ sợ lão càng không từ thủ đoạn, hiện tại lão đâm lao phải theo lao. Lần này ăn đau khổ, tiếp theo sẽ càng điên cuồng, máu lạnh.
Bạch Mặc nói:
- May mắn, Thiên Mệnh nói Lý Vô Địch có hy vọng đột phá đến Cổ Chi Thánh cảnh, Tiểu Phong nắm giữ Thập Phương Trấn Ma Trụ càng lúc càng tốt hơn. Cứ kéo dài thì chúng ta có lợi lớn.
- Đúng vậy!
Bạch Mặc hỏi lại lần nữa:
- Thiên Mệnh, nghĩa phụ của ngươi còn nói là hắn tùy thời biết vị trí của Đế Thú đúng không?
- Đúng.
Bạch Mặc nói:
- Vậy là chúng ta có thể tùy thời biết vị trí của Càn Đế, lão hoàn toàn không biết điều này, vậy là chúng ta có thể làm thêm chút gì đó.
- Có đạo lý.
Bọn họ tiếp tục tán gẫu, Lý Thiên Mệnh đoán thượng cổ hoàng tộc trong thời gian ngắn sẽ không tùy tiện xông lên, bèn nói:
- Điện chủ, Điện Vương, ta trở lại tu luyện.
Bạch Mặc nói:
- Đi đi, ta biết trong lòng ngươi sốt ruột, Đạo Cung vẫn còn trong nguy cơ trí mạng. Nhưng tu hành phải tránh nóng nảy sốt ruột.
- Hiểu!
Lý Thiên Mệnh trải qua cuộc trốn chạy sống chết, chứng kiến trận chiến liều chết của Đạo Cung, trong lòng nhận thức về Thiên Ý Đế Hoàng cũng đang được lột xác.
Sự xuất hiện của Càn Đế khiến Lý Thiên Mệnh ngẫm lại rất nhiều.