Lý Thiên Mệnh đi Đạo Thiên Cung trước, thăm Vi Sinh Vân Tịch, nàng tựa như đang ngủ, trông rất an tường.
Tư Đồ Thanh Hòa và Vi Sinh Vũ Mạt đang chăm sóc cho nàng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Luân Hồi Ấn này chỉ có Luân Hồi Kính mới gỡ bỏ được sao?
Vi Sinh Vũ Mạt đáp:
- Đúng, đây là một trong những thủ đoạn của Luân Hồi Kính.
Lý Thiên Mệnh nhìn Vi Sinh Vân Tịch sắc mặt trắng bệch như giấy, lửa giận vẫn đốt cháy trong lòng:
- Giết Càn Đế mới cướp được Luân Hồi Kính, cung chủ mới tỉnh lại?
Vi Sinh Vũ Mạt nhẹ giọng nói:
- Đúng là thế. Thiên Mệnh, yên tâm đi, chúng ta sẽ cố gắng kiên trì, giữ gìn Đạo Cung. Nghĩa phụ của ngươi hiện tại là trụ cột tinh thần của mọi người, có hắn ở thì chúng ta có cơ hội thắng.
- Tốt.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều với bọn họ, hắn muốn tự mình làm càng nhiều nữa.
Quay về phủ đệ Tinh Tướng, Lý Thiên Mệnh trở lại phòng tu luyện khổ tu.
- Ca ca, ta cùng ngươi.
Khương Phi Linh trở vào người Tiên Thiên Thần Thai, cả hai hợp thành một thể, thành thể thượng thần hoàn chỉnh, khiến nàng dù là về khí chất hay lực lượng đều khác biệt.
- Tốt.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca, còn nhớ lúc ca ca ở Thành Vĩnh Sinh Thế Giới được chín hồn phó, sao không thấy động tĩnh gì?
- Không biết, không nghe theo chỉ huy của ta.
Lý Thiên Mệnh vạch ngực ra xem, chín đốm đỏ nhỏ, thật sự rất xấu hổ.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca lo tu hành đi, hôm nào ta sẽ xem cho.
Tạm thời còn đủ thánh tinh, Lý Thiên Mệnh tiếp tục lấy thiên văn màu vàng sậm trên cánh cửa thứ ba trong Đông Hoàng Kiếm để tẩm bổ cho Thiên Ý Đế Hoàng của mình.
Xem tốc độ trưởng thành của Thiên Ý Đế Hoàng, Lý Thiên Mệnh phỏng chừng ý chí và tinh thần vẫn luôn đi trên con đường chính xác.
- Làm đế mà không tôn thì sớm muộn gì sẽ bị chúng sinh cắn ngược. Trận thua hôm nay của Càn Đế tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nhiên Hồn tộc là hậu quả xấu mà tiền bối thượng cổ hoàng tộc gieo xuống, hôm nay, Tiểu Phong cho bọn họ nhấm nháp báo ứng!
Lý Thiên Mệnh sẽ không quên trăm vạn xác chết trong Kính Hồ.
Cũng sẽ không quên, bộ dáng xấu xí của thượng cổ hoàng tộc và bộ chúng của họ.
Hắn càng không quên cái chết của Tinh Vân Đế Kình, vết thương của Vi Sinh Vân Tịch, và huynh đệ tỷ muội tử chiến hôm nay, hy sinh vì Thập Phương Đạo Cung.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy:
- Đạo cướp đoạt của tộc Cửu Minh không phải đế đạo, mà là ma đạo, chân nghịch thiên sửa mệnh chân chính là thánh tộc Lý thị của ta!
Hắn chợt nhớ Thái Nhất Tháp, thế là gọi về Thái Nhất Tháp, đi vào trong đó.
Thiên văn màu trắng ở tầng thứ nhất Thái Nhất Tháp không thuộc về Thiên Ý Đế Hoàng, nhưng Lý Thiên Mệnh tìm được thứ mới từ trong đó.
Trong thiên văn màu trắng này ẩn chứa Thiên Ý bất tử bất khuất, không thể phá vỡ, cùng loại ý chí với Tiểu Mệnh Kiếp của thánh tộc Lý thị.
Lý Thiên Mệnh vừa đoán liền biết:
- Không lẽ Thái Nhất Tháp có quan hệ với thánh tộc Lý thị? Nói vậy là trong Thành Vĩnh Sinh Thế Giới hẳn là còn có một vị thượng thần có quan hệ với thánh tộc Lý thị.
Lý Thiên Mệnh mang Đông Hoàng Kiếm vào Thái Nhất Tháp, tạm thời không chịu ảnh hưởng.
Vậy là hắn có thể một bên nghiên cứu dung hợp thiên văn màu vàng trên cánh cửa lớn thứ ba của Đông Hoàng Kiếm, vừa nhận biết thiên văn màu trắng của Thái Nhất Tháp.
- Dung hợp hai loại ý chí thiên văn này thành một, hình thành nhân cách chí cao nghịch thiên sửa mệnh mà độc tôn chính đạo, đây mới là con đường của ta. Của ta là Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp hợp thành một, sở dĩ, ta có thể chồng thêm nội dung mới trong Thiên Ý Đế Hoàng, do đó đi ra con đường khác với mọi người.
Lần đầu tiên hắn nhặt lên tất cả những gì có được trong thánh tộc Lý thị, dung hợp vào Thiên Ý Đế Hoàng.
Lý Thiên Mệnh thầm cười nhạt:
- Tộc Cửu Minh tự cho rằng là Đế Hoàng cướp mạng với trời, đáng tiếc, muốn thành thiên đạo phải tu nhân đạo trước, bọn họ thảm vô nhân đạo mà muốn vạn thọ vô cương?!
Đạo khác nhau, không chung lối.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấu mấy vấn đề này, nhưng đối phương thì vẫn tin vào điều họ cho rằng đúng.
- Sở dĩ, đôi khi không phải không nghĩ ra vấn đề mà là đi trên một con đường đến cuối, đã sớm không thể quay đầu!
Trái tim của hắn như đế đạo hùng vĩ thẳng tắp, lòng không sợ, một đường thông suốt.
Mấy ngày sau.
- Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng, thành công!
Quả nhiên, hấp thu Thiên Ý của thiên văn màu trắng, Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh đích thực bắt đầu thoát ly căn bản của Đông Hoàng Kiếm, đi hướng hành trình mới.
Lần này đột phá, hiệu quả to lớn, nhưng về mặt Thánh Nguyên đã trưởng thành lên nhiều.
Khi Thánh Nguyên của ba Thiên Mệnh Tuyền tăng lên, uy lực của vòng xoáy Đông Hoàng và kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng liên tục biến mạnh.
Ví dụ như phạm vi của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng đã hơn ba mươi thước.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Nền móng khuếch trương kết giới của Đạo Cung là chuẩn bị cho kết giới Thập Phương Trấn Ma, chứ không thì có thể nhờ các trưởng bối khuếch trương kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng của mình, không chừng uy lực càng mạnh.
Trong tay hắn xuất hiện một kết giới thiên văn cỡ nhỏ, kết giới thiên văn này rất huyền diệu, Khương Phi Linh không lĩnh hội thấu được.
Đây là kết giới Luân Hồi.
- Đi tìm Sùng Dương Thái Thượng.
Lý Thiên Mệnh muốn thông qua kết giới Luân Hồi nhìn xem Lý Mộ Dương đang ở đâu.
Hiện tại hắn có rất nhiều nghi vấn muốn tìm Lý Mộ Dương để hỏi rõ.
- Nghĩa phụ đã sắp khỏe lại, hiện tại không ở phủ đệ Tinh Tướng, chắc đi ra ngoài chủ trì đại cục.
Có Lý Vô Địch tọa trấn thì Lý Thiên Mệnh mới yên tâm dồn tinh lực vào tu hành.
Lý Thiên Mệnh đi ra phủ đệ Tinh Tướng, đi tìm Bạch Mặc trước, Sùng Dương Thái Thượng bị gã bắt nhốt.
Bạch Mặc nghe Lý Thiên Mệnh bày tỏ ý đồ, trực tiếp dẫn đường:
- Ta mang ngươi đi.
Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh đi vào Ám Điện, nhà tù Đạo Cung bị từng lớp kết giới thiên văn phong kín.
Sùng Dương Thái Thượng bị nhốt trong một cái cũi, trói mấy vòng, trên người tràn đầy vết máu, không thể động đậy.
Sùng Dương Thái Thượng híp mắt nhìn hắn:
- Ngươi đến tìm ta làm cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dạy ta cách dùng kết giới Luân Hồi này.
Sùng Dương Thái Thượng cười khẩy nói:
- Đừng nằm mơ, dù ta chết cũng không bao giờ dạy cho ngươi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chỉ muốn nhìn xem phụ thân của ta ở đâu, chuyện nhỏ mà thôi, ngươi cần gì như vậy?
Sùng Dương Thái Thượng cười to bảo:
- Ngươi là con của tội phạm Thần Quốc, Kỳ Lân cổ tộc, kẻ ruồng bỏ tổ tông, nếu ta giúp ngươi là có thẹn với liệt tổ liệt tông!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói nghe thật êm tai, tự cảm động mình lắm phải không? Nối giáo cho giặc mà còn tự hào được, đây xem như một loại cảnh giới.
Sùng Dương Thái Thượng kích động nói:
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta ngồi ở đây chờ đám phản tặc các ngươi bị hoàng tộc đồ sạch!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ý của ngươi là, ở trong lòng ngươi, tộc Cửu Minh vẫn luôn là chính thống thiên hạ, Đế Hoàng trời sinh? Ngươi cam nguyện quỳ rạp dưới chân bọn họ?
- Ngươi nói đúng, hoàng tộc là Thiên Mệnh! Thống trị Thần Quốc mấy vạn năm, tuyên cổ bất diệt!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi sai, ta mới là Thiên Mệnh.
Sùng Dương Thái Thượng cười khẩy:
- Ha ha!
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực nhìn lão:
- Thái Thượng, ta hỏi ngươi lần cuối, có dạy ta cách sử dụng kết giới Luân Hồi này hay không?
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Tội tử vô sỉ, ngươi nằm mơ đi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy xem ra ngươi không còn tác dụng nữa, vậy chẳng bằng chết đi, nếu không sẽ phải lãng phí nhân lực trông giữ ngươi.