Sùng Dương Thái Thượng tức giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, cái thứ ngỗ nghịch trong mắt không có tôn trưởng, ngươi có giỏi thì giết ta! Ngươi có biết năm xưa ta xem như một nửa phụ thân của phụ thân ngươi? Tất cả sự trưởng thành của hắn đều có ta tài bồi?!
- Xin lỗi, ta không biết.
Lý Thiên Mệnh rút ra Đông Hoàng Kiếm, kiếm tách làm đôi, nháy mắt đâm ra, một kiếm xuyên thủng tim, một kiếm đâm thủng Thánh Cung.
Phập!
Phập!
Hai âm thanh nối liền.
Sùng Dương Thái Thượng trợn to mắt, thê lương tuyệt vọng nhìn hắn:
- Vong ân phụ nghĩa!!!
Dường như Sùng Dương Thái Thượng không ngờ Lý Thiên Mệnh sẽ ra tay, sở dĩ, chết không nhắm mắt.
- Cho dù ngươi có ơn với phụ thân của ta thì liên quan gì đến ta? Ngoài ra, có lẽ ta quên ơn, nhưng ta không có phụ nghĩa.
Lý Thiên Mệnh xoay người bước đi, Bạch Mặc còn chờ hắn ở trước cửa.
Thú bản mệnh của Sùng Dương Thái Thượng bị bắt nhốt ở một bên, nhưng không sao, mặc kệ nó sống chết.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Điện Vương, gây phiền phức cho người.
Bạch Mặc nói:
- Vốn là để dành cho ngươi. Cũ không đi, mới không tới. Nếu Kỳ Lân cổ tộc có thể tiếp tục sinh tồn, có người như phụ tử các ngươi thì nhất định sẽ càng tốt. Tổ tiên các ngươi đời đời anh tài, nhưng quá nhiều kẻ bị hoàng tộc dụ dỗ tẩy não.
Lý Thiên Mệnh lắc dầu, bật cười.
Thật ra Lý Thiên Mệnh rất muốn biết Lý Mộ Dương ở gần Thần Đô, nhưng tại sao không đến gặp mình?
Hắn vốn tưởng rằng lấy được kết giới Luân Hồi là có thể tìm được Lý Mộ Dương, đáng tiếc, Sùng Dương Thái Thượng không phối hợp.
- Chắc chắn người kia có nỗi khổ riêng!
Lý Thiên Mệnh vững tin điều này.
Dù sao Vệ Tịnh đợi y hai mươi năm, nhưng y chưa từng xuất hiện.
. . .
Lý Thiên Mệnh vừa về phủ đệ Tinh Tướng, chợt thấy Lý Vô Địch vẫy tay với mình.
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, qua đây.
Thoạt trông Lý Vô Địch tràn đầy sức sống, rõ ràng đã khỏe.
- Có chuyện gì?
Lý Vô Địch cười nói:
- Nói một chuyện cho ngươi, Càn Đế một mình đi Đông Hoàng Cảnh, ta phỏng chừng hắn muốn diệt Đông Hoàng tông, bắt cóc người thân của chúng ta rồi đến đây uy hiếp chúng ta, chiêu này đủ độc chứ?
Lý Thiên Mệnh buồn bực nói:
- Vậy mà người còn cười được?
Nên biết, nhóm người Vệ Thiên Thương, Khương Thanh Loan, Lý Du còn ở Đông Hoàng tông.
Lý Vô Địch nói:
- Đương nhiên cười được, bởi vì ta đã chuẩn bị từ trước rồi, ha ha.
- Chuẩn bị cái gì?
Lý Vô Địch cười nói:
- Khi ta từ Đông Hoàng Cảnh đến đây đã lo lắng Đông Dương Dục hoặc Đông Dương Lăng thừa dịp ta vắng mặt đánh lén Đông Hoàng tông, sở dĩ, ta cho người của Đông Hoàng tông, Nam Thiên tông rời khỏi tông môn. Bọn họ hoàn toàn tản ra, trốn ở các góc. Đối với Càn Đế thì những người này đều là tiểu tốt vô danh, hơn nữa số lượng rất nhiều, mê hoặc quá lớn, phát hiện đi Đông Hoàng tông, chỉ có thể vồ hụt.
- Binh bất yếm trá, người cũng thông minh đấy.
Lý Vô Địch nói:
- Bởi vì một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm. Ta không thể để người thân bị tổn thương.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Coi như người làm khá tốt, nhưng người một mình nói việc này với ta làm gì?
Lý Vô Địch nói:
- Ngươi ngốc à? Càn Đế không ở Thần Đô, ta định ra ngoài tìm tên nào lạc đàn bên địch để xuống tay, ám sát vài tên, đi chung không?
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực:
- Đi chứ!
Lý Vô Địch nói:
- Vậy thì đi, lần này chúng ta chơi vố lớn!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Được! À, nếu Càn Đế không ở Thần Đô thì tại sao chúng ta không lao ra kết giới, dẫn dắt quân đoàn Đạo Cung trực tiếp diệt thượng cổ hoàng tộc?
Lý Vô Địch đá lông nheo nói:
- Đối phương ít nhất còn có trăm vạn người ngựa, cũng không phải ăn chay, quyết đấu trực diện ít nhất giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, không có lợi. Chúng ta không phải bên sốt ruột và mạo hiểm, ngươi hiểu ý của ta không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiểu, hai người làm việc ngược lại tiện lợi hơn nhiều, không chừng có thể bắt được nhân vật mấu chốt.
Lý Vô Địch cười gian:
- Đúng rồi, Càn Đế vắng mặt, bọn họ chỉ qua loa bao vây Đạo Cung, hơi lười biếng. Xem tình báo, ta đã khóa chặt hai mục tiêu.
- Là ai?
Lý Vô Địch nói:
- Đi theo ta liền biết. Giết hai người này ít nhất khiến bộ chúng hoàng tộc như bị chặt đứt một cánh tay.
- Đi!
Lý Thiên Mệnh mang theo Khương Phi Linh, có Thiên Chi Dực và trường thời gian của nàng, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn có thể nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Hai người lặng lẽ rời khỏi Đạo Cung, lao tới một phương hướng.
Thần Đô, thượng nguồn một con phố phong trần, một nhà lầu xa hoa được kết giới thiên văn bảo hộ.
Mưa qua trời trong, lầu cao lại đốt đèn lồng, ca múa réo rắt.
Nơi này là Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu.
Đây là kỹ viện duy nhất trong Thần Đô còn kinh doanh.
Nghe nói, nơi này còn đứng vững được là vì núi dựa của Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu là một vị nhân vật lớn trong triều.
Lúc này.
Trong tầng cao nhất của Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu, cũng là nơi xa hoa lãng phí nhất, trong ánh nến leo lắt, hơn mười ca cơ, vũ cơ, tất cả đều xinh đẹp tuyệt trần, tài nghệ hơn người. Bọn họ ca hát nhảy múa chỉ vì hầu hạ hai vị khách quý.
Hai vị khách quý tuy đến đây tìm hoan mua vui, nhưng sắc mặt cực kỳ khó xem, thậm chí hơi nghiêm túc. Hễ đụng phải tình huống này thì các cô nương đặc biệt cẩn thận, sẽ không để xảy ra chút sơ xuất gì.
Thiên Vũ nguyên soái Triệu Thần Hồng kính rượu, hỏi:
- Nhạc phụ, bệ hạ thật sự tự mình đi Đông Hoàng Cảnh?
Đệ nhất nguyên soái Thần Quốc Hoàng Sùng Hoán trầm giọng nói:
- Đúng thế, một mình bệ hạ đi tốc độ nhanh, trước tiên bắt mấy nhân vật mấu chốt, lập tức quay về. Sau đó đồ diệt người của Đông Hoàng tông, nhiệm vụ này sẽ do Thập Ngũ điện hạ Đông Dương Ám dẫn dắt, đại khái ba mươi Thiên Chi Thánh cảnh đi theo. Tiêu diệt toàn bộ tông môn Đông Hoàng Cảnh dễ như trở bàn tay.
Triệu Thần Hồng nói:
- Bệ hạ rất có quyết đoán, lần này bị thất thế liền xuất phát.
Hoàng Sùng Hoán nói:
- Bệ hạ ngủ đông lâu như vậy, thịt đến tận miệng bỗng nhiên bay mất, còn bị tát một bàn tay, với sự kiêu ngạo của thượng cổ hoàng tộc đâu chịu bỏ qua? Hiện tại Đạo Cung từ Lý Vô Địch trấn giữ, chỗ yếu của Lý Vô Địch đều nằm ở Đông Hoàng Cảnh, tùy tiện vào kết giới huyết kiếp bắt mấy nhân vật trọng yếu đi ra là có thể giải quyết Lý Vô Địch.
- Lý Vô Địch này ngốc đến thế sao?
Hoàng Sùng Hoán nói:
- Cái này không gọi là ngốc mà là nặng tình nghĩa. Người nặng tình nghĩa thường dễ chết. Chọc giận bệ hạ đến mức đó thì Lý Vô Địch tiêu đời. Qua hai ngày nữa bệ hạ trở về, chúng ta chờ kịch hay mở màn.
Triệu Thần Hồng nhìn đám mỹ nhân rượu ngon trước mắt, cuối cùng nở nụ cười:
- Ừm! Cái gọi là trộm nửa ngày nhàn, đánh lâu như vậy, hai nhạc phụ và nữ tế chúng ta nên thả lỏng một chút.
. . .
Bên ngoài Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu.
Lý Thiên Mệnh đứng ở chỗ tối, nhìn phương xa đằng trước, hỏi:
- Hoàng Sùng Hoán, Triệu Thần Hồng? Giết hai người này có ích gì?
Lý Vô Địch nói:
- Bọn họ là hai người giỏi hành binh đánh nhau nhất trong tộc Cửu Minh, là cánh tay trái bờ vai phải của Đông Dương Dục. Đặc biệt là Hoàng Sùng Hoán, cả đời trên lưng ngựa, năng lực khống chế quân đoàn tộc Cửu Minh cực kỳ mạnh, kinh nghiệm dày dạn. Nếu hai người này chết thì đối phương sẽ bị trục trặc lớn về trận hình chỉ huy khi đụng trận.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Hiểu rồi.
Nói ngắn gọn là tác dụng trong quân của hai người này tương đương với Dạ Nhất.
Lý Vô Địch cười khẩy nói:
- Người tộc Cửu Minh hiện giờ đều ôm đoàn, hai súc sinh này, hai nhạc phụ và nữ tế cùng nhau ra ngoài tìm hoan mua vui, không giết bọn họ chứ giết ai?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghĩa phụ, giao Triệu Thần Hồng cho ta phải không?
- Đúng vậy! Đánh nhanh rút gọn, giải quyết được không?
- Được.
Lý Thiên Mệnh nhớ lại mấy ngày trước mình còn bị vị Thiên Vũ đại nguyên soái này truy sát, lúc ấy hắn đã muốn xử gã, không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.