Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 800 - Chương 800 - Võ Thánh Phủ, Không Còn Tồn Tại

Chương 800 - Võ Thánh Phủ, không còn tồn tại
Chương 800 - Võ Thánh Phủ, không còn tồn tại

Lý Vô Địch nói:

- Rất tốt, hai người này mà chết thì Võ Thánh Phủ Thần Đô tương đương không còn tồn tại! Cộng thêm ngươi giết Ngụy Kỵ, Sùng Dương, tương đương với Cổ thị tộc thành rắn mất đầu, vậy là hai trợ thủ đắc lực lớn của tộc Cửu Minh đều bị phế bỏ trước tiên.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời nói:

- Đúng rồi, thủ lĩnh chết, ít nhất người đến từ Võ Thánh Phủ và Cổ thị tộc sẽ bị đả kích nặng về tâm thần, ảnh hưởng sĩ khí và sức chiến đấu!

Nếu đối phương đi lẻ loi thì họ không cần ẩn núp làm gì.

Oong!

Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng của Lý Vô Địch lao vào Phong Nguyệt Giang, từ nước sông bàng bạc bơi tới bên dưới Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nước sông nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ rồi vọt lên cao hóa thành sóng nước lớn đổ ập lên Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu.

Lý Vô Địch đi tới trước Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu:

- Hoàng Sùng Hoán, Triệu Thần Hồng, các ngươi ở lại, những người khác có người đi.

Triệu Thần Hồng ở trong Nguyệt Nguyệt Sanh Lâu hét to một tiếng:

- Có mai phục!

Các cô nương còn chưa kịp chạy thì có hai bóng người lao ra, vọt về phía địa điểm tộc Cửu Minh trú đóng.

Như vậy cũng tốt, đỡ khỏi phải ngộ thương người khác.

- Muốn chạy?

Một nam nhân tóc đỏ xuất hiện ở trước mặt hai người này, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Hoàng Sùng Hoán và Triệu Thần Hồng nhìn thấy y thì sắc mặt trắng bệch.

Triệu Thần Hồng vội vàng nói một câu, vọt sang một bên:

- Nhạc phụ, tách ra đi!

Triệu Thần Hồng nói tách ra nhưng sự thực là tìm con đường sống cho bản thân.

So sánh thân phận của hai người, nếu chỉ có thể đuổi theo một người thì chắc chắn Lý Vô Địch sẽ rượt theo Hoàng Sùng Hoán, đúng không?

Không ngoài dự đoán của Triệu Thần Hồng, Lý Vô Địch không đuổi theo gã.

- Đi kêu người! Tìm Cửu điện hạ! Nhanh!

Hoàng Sùng Hoán đi guốc trong bụng Triệu Thần Hồng, nhưng vào phút giây gấp gáp này, gã chỉ có thể trông chờ Triệu Thần Hồng kêu người đến.

Lý Vô Địch nhe răng cười nói:

- Ngây thơ quá, ngươi có thể chống chọi đến khi đó không?

Hoàng Sùng Hoán trợn to mắt nói, thần uy tràn đầy:

- Càn rỡ! Ta là đệ nhất nguyên soái của Thần Quốc, ngươi chỉ là một thất phu, cũng dám ám sát ta?

Nhưng nói thật, Lý Vô Địch là người có thể quyết đấu với Càn Đế, Hoàng Sùng Hoán ngoài mạnh trong yếu, đã lo lắng xoay người bỏ chạy.

Lý Vô Địch cười âm u, tay xách Đệ Nhất Kiếp Đao, vừa rượt theo vừa nói:

- Lão tử chọn giết ngươi, ngươi là người thứ nhất!

- Ngày mai cái đầu của Hoàng Sùng Hoán nhà ngươi sẽ treo trên cửa Thập Phương Đạo Cung, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ngắm, cho nên, ta cố gắng không chém mặt của ngươi, thấy ta tốt bụng chưa?

Trái tim của Hoàng Sùng Hoán rớt xuống đáy vực.

. . .

Triệu Thần Hồng thở hổn hển chạy trốn dọc theo Phong Nguyệt Giang.

Binh bốp bùm!

Sau lưng gã vọng lại âm thanh chiến đấu.

- Hay cho Lý Vô Địch nhà ngươi, còn dám ra khỏi kết giới trấn ma, nếu bệ hạ ở trong Thần Đô thì lần này ngươi chết chắc!

Triệu Thần Hồng bị dọa vã mồ hôi lạnh như tắm.

Triệu Thần Hồng nhủ thầm:

- Nhạc phụ, xin lỗi, ta còn trẻ, không thể chết cùng với ngươi.

Triệu Thần Hồng định vượt qua nước sông, quay về doanh địa tạm thời của thượng cổ hoàng tộc.

Khi thân thể của Triệu Thần Hồng lướt qua Phong Nguyệt Giang thì . . .

Nước sông bỗng xao động, một con cự thú không thấy rõ quấn Triệu Thần Hồng vào trong nước.

Giọng nói của Triệu Thần Hồng chất chứa ba phần kinh dị:

- Ai?!

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong nước, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt gã:

- Người giết ngươi.

Trong bóng đêm, đó là một thiếu niên áo đen, có đôi mắt màu vàng và đen, một nửa uy nghiêm, một nửa hung ác, hai tay của hắn cầm thần binh Đông Hoàng Kiếm, rẽ mở sóng triều, đột nhiên xông tới.

Triệu Thần Hồng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lộ vẻ mừng rỡ như điên, hỏi:

- Chỉ có một mình ngươi?

- Còn chưa đủ sao?

Trong lòng Triệu Thần Hồng vui như hoa nở:

- Đủ rồi, đủ rồi. Đa tạ ngươi, Lý Thiên Mệnh, đưa cho ta món quà bất ngờ này.

Với giá trị của Lý Thiên Mệnh trong cảm nhận của Càn Đế, lấy đầu của hắn thì Triệu Thần Hồng phong quang rồi.

Bùm!

Khi nói chuyện, thú bản mệnh của Triệu Thần Hồng ra khỏi không gian bản mệnh.

Đó là một con chim to màu vàng, trong mắt có được bảy mươi chín đốm sao, suýt chút là Thánh Thú Cổ bát giai, tên của nó là Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng. Mười tám cánh chim kim cương to lớn thật chói mắt, tựa như mười tám thanh đại đao màu vàng mang trên người.

Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng này cực kỳ hung hãn, vừa xuất hiện liền thi triển thần thông Hoàng Kim Thế Giới.

Trong phút chốc, trên chiến trường sinh ra một quả cầu màu vàng to lớn bao bọc Lý Thiên Mệnh và Triệu Thần Hồng vào trong đó, tương đương với chiến trường phong kín, ánh sáng màu vàng chói mắt bắn ra, cơ hồ khiến người khó mà mở to mắt.

- Ngươi chết đi!

Thần thông thứ hai của Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng; Đế Dực Thần Giáp tác dụng lên người của Triệu Thần Hồng.

Trên thân thể của Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng phủ lên một lớp giáp màu vàng, dễ thấy nhất là phần lưng mọc ra cánh giống y hệt thú bản mệnh của gã, có mười tám cánh, hơi giống Thiên Chi Dực của Lý Thiên Mệnh.

Nhưng Thiên Chi Dực chủ yếu là đốm sáng hư ảo, không chân thực như Triệu Thần Hồng.

Triệu Thần Hồng có được Đế Dực Thần Giáp, gã từng dẫn dắt Thiên Vũ quân đoàn Thần Quốc quét ngang man tộc, hôm nay vẫn hùng hổ oai phong.

Binh khí trong tay Triệu Thần Hồng tựa như xương sống của rồng thần, ánh sáng vàng chói mắt, thần thông chấn động, tên của nó là Trấn Long Giản.

Thứ này là Càn Đế ban tặng, vừa là binh khí vừa là tượng trưng địa vị.

Cho tới nay, Triệu Thần Hồng luôn là đệ nhị nguyên soái của Thần Quốc.

Gã cầm Trấn Long Giản, vỗ cánh Đế Dực Thần Giáp, thi triển Đồ Long Kinh, đại khai đại hợp đánh về phía Lý Thiên Mệnh.

Đồ Long Kinh: Phược Thương Long.

Trấn Long Giản quét qua, vô số cương khí màu vàng xuyên thấu, Thánh Nguyên cuồng bạo của Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng hùng dũng tuôn ra.

Ngay khi Triệu Thần Hồng sắp đánh trúng Lý Thiên Mệnh, đột nhiên một con chim nhỏ xuất hiện ở trước mắt gã.

Triệu Thần Hồng vừa nhìn kỹ hơn, hình như là một con phượng hoàng nhỏ thì đối phương đã hội tụ hơn ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí, chém ra bằng cánh, va chạm với Trấn Long Giản.

Keng!

Triệu Thần Hồng bay nhanh ra sau.

Gã ngẩn ngơ phát hiện Đồ Long Kinh từng giết vô số kẻ địch vậy mà bị một con thú bản mệnh dùng chiến quyết đỡ được.

Càng làm Triệu Thần Hồng khó chịu là . . .

Một tiếng chim hót thê lương chợt vang lên sau lưng gã.

Triệu Thần Hồng nhìn lại, thú bản mệnh Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng của gã bị một con rồng thần hai đầu lưng cõng núi to, dưới bụng có biển cả cuốn xuống đáy nước, hoàn toàn đè lên người. Còn có một con mãnh hổ màu đen dẫn động vô số lôi đình đánh xuống người con chim khổng lồ.

Thê thảm hơn nữa là con chim phượng hoàng nhỏ vừa va chạm một chiêu với gã đã đến trước mắt Thập Bát Dực Đại Đế Thần Hồng, há mồm phun ra thần thông Lục Đạo Hỏa Liên đốt đầu thú bản mệnh của gã.

Triệu Thần Hồng tức giận quát:

- Lý Thiên Mệnh!

- Có đây!

Triệu Thần Hồng giật nảy mình, cảm giác nguy cơ trí mạng đã buông xuống trước mắt.

- Bằng vào một mình ngươi mà muốn giết ta, có phải ngươi đã quá tự tin?!

Mắt Triệu Thần Hồng bắn ra tia sáng vàng, gã vỗ Đế Dực Thần Giáp, tay cầm Trấn Long Giản, phát ra tiếng gầm rung trời, trực tiếp khóa chặt vị trí của Lý Thiên Mệnh.

Đồ Long Kinh: Quần Long Táng Thiên.

Trấn Long Giản đâm ra, chiêu này đánh ra như có vô số rồng thần màu vàng hội tụ trên Trấn Long Giản, bộc phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.

Bình Luận (0)
Comment