Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 801 - Chương 801 - Ta Tên Quân Niệm Thương

Chương 801 - Ta tên Quân Niệm Thương
Chương 801 - Ta tên Quân Niệm Thương

- Chỉ một mình ta đã đủ rồi!

Đáp lại Triệu Thần Hồng là Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh.

Trên Đông Hoàng Kiếm có gần bảy nghìn Bất Diệt Kiếm Khí hùng dũng, điều này nói lên sức sát thương của Bất Diệt Kiếm Thể đã đến độ cao mới, trong kiếm đạo dung hợp của Thần Tiêu kiếm quyết, Bất Diệt Kiếm Khí bốn loại thuộc tính ngưng tụ thành một thể, cộng thêm kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng càng bàng bạc, tương đương ba kiếm hợp làm một.

Dù cảnh giới kém năm trọng thì sợ gì?

Thánh Nguyên trong ba Thiên Mệnh Tuyền của Lý Thiên Mệnh ngang ngửa Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, càng miễn bàn có Phụ Linh của Khương Phi Linh, vòng xoáy Đông Hoàng.

Trên Phong Nguyệt Giang, hai bóng dáng đột nhiên va chạm vào nhau.

Oong!

Khoảnh khắc nước sông cuốn lấy, đột nhiên keng một tiếng, Trấn Long Gian vỡ vụn.

Phập!

Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh xuyên thủng ngực Triệu Thần Hồng, từ sau lưng xuyên ra ngoài.

Một kích mất mạng.

Triệu Thần Hồng, chết.

Quá trình không khó, dễ như trở bàn tay, thoải mái hơn trận chiến với Ngụy Kỵ nhiều.

Điều này nói lên bọn họ không thể ngăn cản Lý Thiên Mệnh vươn lên.

Vèo!

Một đầu người bay vào tay.

- Võ Thánh Phủ, không còn tồn tại!

Lòng Lý Thiên Mệnh bình tĩnh không dao động.

Đối thủ này không phải là người thứ nhất, càng không phải người cuối cùng.

- Nghĩa phụ!

Giải quyết Triệu Thần Hồng xong, Lý Thiên Mệnh và Lý Vô Địch hội hợp.

Lý Vô Địch nhanh hơn hắn, đã xách đầu của Hoàng Sùng Hoán lại đây.

Hai người nhìn nhau cười.

Lý Thiên Mệnh ném đồ qua cho y:

- Tặng nghĩa phụ.

Lý Vô Địch nói:

- Dẹp đi, lấy nó đi đi!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Còn làm tiếp không? Đêm đen gió thổi, có thể giết nhiều người.

Lý Vô Địch nói:

- Không, chờ xem phản ứng của đối phương đã, ta có thể nắm chắc vị trí của Đế Thú là ưu thế lớn, không thể quá càn rỡ, làm đối phương hoài nghi điều này. Tiếp theo nếu vẫn còn săn bắn thì sẽ chọn nhân vật lớn. Hiện tại các nhân vật lớn đều tụ tập trong doanh địa của bọn họ.

- Ở trong lòng nghĩa phụ, còn ai xứng là nhân vật lớn?

Lý Vô Địch trả lời:

- Đông Dương Lăng, Đông Dương Dục, ngoại lệ thêm vào Khương Ám Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng, ngoài ra không còn ai.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Bọn họ sẽ không sống được lâu.

- Ừm, trở về đi!

. . .

Đông Hoàng tông, kết giới huyết kiếp.

Trong kết giới, huyết khí cuồn cuộn, vô số sương mù đỏ chuyển động, dính vào người liền ăn mòn da thịt, hơi giống kết giới trấn ma.

- Không động tĩnh gì?

Càn Đế mang theo nghi hoặc, lao đi với tốc độ nhanh nhất.

Xèo xèo!

Huyết vụ của kết giới huyết kiếp khóa chặt lão, không ngừng vọt tới.

- Đây chỉ là kết giới thiên văn ngũ tinh mà phiền phức vậy sao?

Càn Đế cau mày.

- Nếu biết trước thánh tộc Lý thị này còn có thể ra nhân vật như thế thì đã thuận tay diệt, không đến mức hiện giờ trở thành tai họa lớn trong lòng ta!

Nói thật, Càn Đế bị kết giới huyết kiếp làm cho hơi chật vật.

Càn Đế khó khăn rốt cuộc bước vào trong kết giới, đi tới Đông Hoàng quần sơn.

Càn Đế nheo mắt lại, bay thẳng đến ngọn núi cao nhất.

- Không có một ai!

Càn Đế quét mắt qua, rất nhanh phát hiện sự thực này. Điều này khiến sắc mặt của lão vặn vẹo.

Bùm!

Càn Đế đáp xuống trước Công Bằng thánh điện, ngước đầu lên, trong thánh điện dựng một cây cột, bên trên khắc chữ.

Càn Đế đạp một bước vào trong thánh điện, đứng trước cây cột, nhìn chằm chằm.

Bên trên viết:

[Nhìn cái gì? Ta đang uyên ương hí thủy với mẫu thân già của ngươi, xéo nhanh!]

Càn Đế ngây ra, sau đó tức giận hộc ba lít máu.

- Lý Vô Địch!!!

Một tiếng rống chấn động nguyên Đông Hoàng quần sơn.

. . .

Thần Đô, bên ngoài cửa Thập Phương Đạo Cung.

Hôm nay có hai cái đầu mới mẻ treo trước cửa trân trân nhìn phương hướng trận doanh tộc Cửu Minh.

- Là Thần Vũ nguyên soái và Thiên Vũ nguyên soái!

- Mau, mau bẩm báo bệ hạ!

- Trời ơi, ngay cả bọn họ cũng chết rồi, chúng ta chết quá nhiều cường giả!

- Là ai âm thầm giết bọn họ? Bệ hạ cũng không biết sao?

- Sao ta cảm giác hình như chúng ta thực thảm?

Bóng ma bắt đầu bao phủ toàn quân, đặc biệt là các cường giả đến từ Võ Thánh Phủ, bọn họ trước kia đều răm rắp nghe theo Hoàng Sùng Hoán, hiện giờ hoàn toàn rối loạn.

Cái chết của hai vị này truyền khắp Thần Đô, khiến nhiều người tâm tình thay đổi hẳn, chìm trong trầm tư.

- Đạo Cung thay đổi.

- Không còn là dê núi mà là sư tử hung ác, cộng thêm Lý Vô Địch, Thập Phương Đạo Cung bắt đầu biến ác.

- Kết giới Thập Phương Trấn Ma cũng được dựng lên, chúng ta còn có thể nuốt trôi Đạo Cung không?

Điều này khiến rất nhiều người sản sinh hoài nghi.

Trong đại quân trăm vạn, không phải mọi người đều là trung tâm của thượng cổ hoàng tộc, đa số là nhân vật bên lề, không kế thừa bao nhiêu ý chí của bọn họ.

- Tránh ra!

Đông Dương Dục vội vã đi tới.

Khi Đông Dương Dục trông thấy hai cái đầu trước mắt mình, con mắt gã đỏ ngầu, hai nắm tay một lần nữa siết chặt.

Hai vị này từng là nhân vật trọng yếu theo gã chinh chiến nhiều năm, đặc biệt là Hoàng Sùng Hoán, cơ hồ cùng gã ra sống vào chết, hiện tại lại trừng to mắt, chết không nhắm mắt.

Đông Dương Dục cảm thấy nghẹt thở.

Có người mờ mịt nói:

- Sao ta cảm thấy chúng ta tựa như trò cười? Trừ tổn hại nặng Thập Phương cung chủ ra hình như không làm được cái gì khác, còn tổn thất một đống cường giả, càng miễn bàn tới Thần Đô bị hủy.

Đông Dương Dục quay đầu, âm u như ma:

- Ai đang nói chuyện?!

Mọi người cùng tránh ra.

Đông Dương Dục trợn to mắt nhìn, không ngờ người nói chuyện là nhi tử của gã.

Chắc là đứa thứ hai mươi bảy, có thiên phú sáu đầu, tên là gì thì Đông Dương Dục quên rồi.

Đông Dương Dục khí thế thô bạo sấn tới trước, vỗ vào trán người kia.

Rầm!

Đối phương chết thảm ngã xuống đất.

Giọng Đông Dương Dục run run nói:

- Ai tuyên dương ngôn luận như vậy sẽ tru sát tại chỗ! Thượng cổ hoàng tộc chúng ta không có hạng người yếu đuối!

Đại quân đồng thanh kêu lên:

- Rõ!

Nhưng âm thanh hơi dao động.

Đông Dương Dục nghe ra được, hai vành tai đã đỏ rực.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng gã giết nhi tử của mình.

Dù sao chẳng nhớ được tên của người này, vậy thì cũng không cần thiết tồn tại, đúng không?

Có người tiến lên thông báo:

- Thập Tam điện hạ, bệ hạ trở về từ Đông Hoàng Cảnh, kêu người đi qua.

Mắt Đông Dương Dục sáng ngời:

- Phụ hoàng trở về thật nhanh, vậy nghĩa là phụ hoàng đã bắt được điểm yếu có thể dao động Thập Phương Đạo Cung!

Đông Dương Dục nhanh chóng trở về.

Từ xa trông thấy Càn Đế đứng trong đống phế tích, phạm vi mấy nghìn thước không có ai, chỉ một mình Đông Dương Lăng cung kính đứng bên cạnh lão.

Đông Dương Dục hỏi:

- Phụ hoàng, có phải thời cơ diệt vong Thập Phương Đạo Cung đã đến?

Ánh mắt Càn Đế hờ hững liếc gã một cái.

Đông Dương Dục phát hiện Đông Dương Lăng chỉ dám cúi đầu, gã cũng vội vàng cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Giọng của Càn Đế cực kỳ âm trầm lạnh lẽo:

- Hoàng Sùng Hoán và Triệu Thần Hồng đã chết?

Đông Dương Dục gật đầu, nói:

- Vâng!

Giọng của Càn Đế càng nghiêm túc hơn:

- Vào lúc như thế này, ta không ở Thần Đô mà ngươi để bọn họ một mình rời đi?

Đông Dương Dục kêu oan:

- Phụ hoàng, bọn họ không thông báo cho nhi, nhi cũng không biết!

Nói thật ra, gã biết chứ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không sẽ bị xem như nơi trút giận.

Càn Đế cười phá lên:

- Ha ha!

Giọng điệu của lão sầu thảm:

- Ta giả chết là vì diệt vong Thập Phương Đạo Cung, kết quả tôn tử chết gần hết, Cổ thị tộc và Võ Thánh Phủ dưới tay cũng sắp tan tác, nhi tử chết gần hết, chỉ còn lại hai ngươi và Thập Ngũ.

Thập Ngũ tức là Đông Dương Ám, nhưng Lý Thiên Mệnh đã quen tên gọi Khương Ám của gã.

Bình Luận (0)
Comment