Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 802 - Chương 802 - Ta Tên Quân Niệm Thương (Tt)

Chương 802 - Ta tên Quân Niệm Thương (tt)
Chương 802 - Ta tên Quân Niệm Thương (tt)

Đông Dương Dục nói:

- Phụ hoàng, đối phương xác thực rất xảo trá, nhưng chung quy đều phải chết ở trong tay của người.

Càn Đế khẽ thở dài:

- Đừng nói linh tinh, tuy ta đã già, nhưng đến hiện nay, còn có thể thấy rõ ai thua ai thắng. Trừ chuyện Vi Sinh Vân Tịch ra, các mặt khác ta đều thua.

Thoạt trông Càn Đế khá cô đơn.

Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục liếc nhau, tựa hồ hơi mờ mịt.

Bọn họ không quen điều này, Càn Đế mà cũng suy sụp.

Đông Dương Lăng khuyên nhủ:

- Phụ hoàng, cũng không thể nói như vậy, trên thực tế phụ hoàng vẫn thành công, ít nhất kết giới Thập Phương Trấn Ma hiện nay không quá ổn định, tùy thời sẽ sụp đổ, khi nó sụp đổ thì một mình phụ hoàng có thể xử hết tất cả nhân vật trụ cột của bọn chúng.

- Ừ.

Càn Đế cúi đầu trầm tư.

Đông Dương Dục hỏi:

- Phụ hoàng muốn tỉnh táo lại, loại bỏ tất cả tức giận vì bị khiêu khích, dùng lý trí đối đãi cảnh khó hiện nay đúng không?

Càn Đế cười vui vẻ:

- Đúng rồi, nên tỉnh táo lại, hạ thấp tư thái, chơi đùa với con cá này, đấu trí đấu dũng một phen, nếu không thì thật sự sẽ bị kéo xuống nước chết chìm. Con cá này rất mạnh, biết vẫy vùng, ngay từ đầu lão già này đã xem nhẹ con súc sinh đó.

Đông Dương Lăng nói:

- Phụ hoàng nói đúng, nhưng cá thì mãi là cá, có thông minh đến mấy cũng không bằng con người chúng ta có nhiều thủ đoạn.

Đông Dương Dục hỏi:

- Câu hỏi khó hiện giờ là làm cách nào từ điều kiện cơ sở hiện có nghĩ ra một biện pháp chắc chắn giết Thập Phương Đạo Cung?

Càn Đế nở nụ cười:

- Ta có ý tưởng rồi!

Càn Đế vứt bỏ buồn bực vừa rồi, lại cười toe toét.

Bộ dạng của lão như vậy, hạ thấp tư thái thì càng thêm đáng sợ.

Đông Dương Dục nói:

- Chúng ta còn có trăm vạn người, một người không nghĩ ra được thì trăm vạn người cùng suy nghĩ. Truyền lệnh xuống cho ta, ai có thể nghĩ ra một biện pháp giải quyết được vấn đề sẽ thưởng mạnh.

- Phụ hoàng, xác định muốn làm như vậy sao?

Đông Dương Dục hơi khó hiểu, dù sao, toàn quân cùng nghĩ biện pháp, nghe như trò cười.

Càn Đế thấm thía nói:

- Thập Tam, không cần coi nhẹ trí tuệ của kẻ tầm thường, chúng ta ở trong cục, tư duy bị cố định, có một ít biện pháp tốt rất có thể đã bị chính chúng ta giấu đi, nhưng người khác vạch một cái liền biết. Nếu không thì sao ta sẽ nói tư duy cả đời của cá nhỏ tầm thường sẽ là một phần của đạo?

Lão trở nên bình thản ổn định, trở nên càng đáng sợ hơn.

Đông Dương Dục hấp tấp chạy đi:

- Nhi đi hạ mệnh lệnh ngay bây giờ!

Trong phút chốc, ngay cả Thập Phương Đạo Cung đều biết Càn Đế không ngờ kêu toàn quân nghĩ biện pháp.

Nghe khá buồn cười, nhưng phương thức nhún mình này chứng minh lão thật sự bình tĩnh lại.

Hành vi này giống như ý chí của lão, tụ tập trí tuệ và sáng ý một thoáng giây của mọi người cho lão dùng.

Lỡ như có thể kích phát bản thân thì sao?

Một canh giờ sau.

Đông Dương Dục kích động nói:

- Phụ hoàng, có một người nghĩ ra một ý, nhi cảm thấy không tệ, nhi kêu hắn đến nói cho phụ hoàng nghe.

- Chuẩn.

Không lâu sau, Đông Dương Dục mang đến một thanh niên áo trắng.

Thanh niên áo trắng quỳ xuống trước mặt Càn Đế, dập đầu, thân thể run nhè nhẹ.

Không chỉ vì kính sợ và kích động, còn vì tâm tình khác.

Càn Đế không chút hình tượng ngồi dưới đất, ăn đồ ăn vặt, uống hớp rượu, hỏi:

- Ngươi tên là gì, đến từ đâu?

Thanh niên áo trắng trả lời:

- Ta tên Quân Niệm Thương, đến từ Đông Hoàng Cảnh.

Càn Đế hỏi:

- Người của Đông Hoàng Cảnh mà có thể đến Thần Đô? Trước kia đã tu luyện trong Đạo Cung đúng không?

Thanh niên áo trắng trả lời:

- Đúng vậy, ta vốn là đệ tử của Bắc Phương Điện Đạo Cung, sau khi Triệu Điện Vương rời khỏi Đạo Cung, Võ Thánh Phủ tăng cường quân bị, ta chọn gia nhập.

- Rất có chí hướng, biết thoát khỏi vũng bùn.

Càn Đế cười cười, sau đó hỏi:

- Quân Niệm Thương, tên của ngươi hay đấy, ai đặt cho?

- Phụ thân của ta, Quân Thánh Tiêu, trước kia là người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh, một năm trước chết trong tay Lý Vô Địch.

Khi Quân Niệm Thương nói chuyện, đầu lưỡi run nhẹ, bất giác nước mắt ứa ra.

Đại khái là vì thù hận, trong tuyệt vọng ruồng bỏ tín ngưỡng.

Càn Đế gật gù:

- Ồ? Hài tử, đứng lên đi.

- Tạ bệ hạ!

Quân Niệm Thương giãy giụa đứng lên.

Càn Đế hỏi:

- Nói ra diệu kế của ngươi.

- Không tính là diệu kế gì, chỉ muốn nói ra một số kinh nghiệm lúc phụ thân của ta giao chiến với Lý Vô Địch, hy vọng sẽ gợi ý cho bệ hạ.

- Nói.

Thanh niên áo trắng ở trước mặt Càn Đế kể lại câu chuyện Quân Thánh Tiêu vì đánh chiếm Nam Thiên tông, mang theo ba mươi vạn phàm nhân đánh vào kết giới Hộ Hải của Nam Thiên tông.

Càn Đế thực kiên nhẫn, rất nghiêm túc nghe đến hết, lão thậm chí đặt câu hỏi:

- Cuối cùng vì sao bị thua?

Thanh niên áo trắng trả lời:

- Hình như đối phương bỗng nhiên cứu hết người, hơn nữa Lý Vô Địch ở trong loạn chiến giết phụ thân của ta.

- Bắt giặt trước bắt vua?

- Đúng vậy!

Về điểm này thì Càn Đế không lo lắng, lão không sợ nhất là đối phương dùng chiêu giặt trước bắt vua.

Đông Dương Lăng nói:

- Phụ hoàng, biện pháp này không tốt lắm, dù kết giới Thập Phương Trấn Ma không ổn định nhưng có thể ngăn cách người dưới cảnh giới Thánh đi vào. Nếu chúng ta bắt bình dân bách tính thì cũng không vào được.

Đông Dương Dục lạnh lùng cười:

- Không bắt buộc phải đi vào.

Đông Dương Lăng hoang mang khó hiểu hỏi:

- Là sao?

Càn Đế bỗng nở nụ cười, lão vỗ vai Quân Niệm Thương, nói:

- Thưởng một Thần Nguyên Cổ cho hài tử này.

Quân Niệm Thương mừng rỡ, vội vàng quỳ trên mặt đất cảm tạ.

Mặt Quân Niệm Thương vặn vẹo nói:

- Bái tạ bệ hạ, có thể hiến hế cho bệ hạ là vinh hạnh của ta!

Càn Đế cười híp mắt nói:

- Khá lắm khá lắm, nhưng của ngươi không tính là hiến kế.

- Vậy?

Càn Đế nói:

- Ta chỉ muốn tìm một người có cùng ý tưởng như ta, vậy thì là anh hùng cùng chung ý tưởng, khá tốt.

Thanh niên áo trắng đã hiểu.

Càn Đế là người kỳ lạ, lão có ý tưởng, nhưng lão không muốn tự mình nói ra, lão muốn nghe xem người khác nói như thế nào.

Càn Đế nói:

- Lui xuống đi.

- Rõ!

Thanh niên áo trắng khom người lùi xuống.

Mặt của y nửa bên cuồng nhiệt, nửa bên thống khổ.

Thù hận khiến y dữ tợn, ruồng bỏ tín ngưỡng và ý chí làm lòng y như bị dao cắt, nhưng nhớ lại ngày định mệnh đó, ma trong lòng y chung quy nuốt sống linh hồn.

Sau khi Quân Niệm Thương rời đi, Đông Dương Lăng khó hiểu hỏi:

- Phụ hoàng, nếu không thể đưa người vào kết giới, hơn nữa kết giới trấn ma chưa chắc sẽ công kích người thường, phương pháp như vậy có thể đem lại hiệu quả gì?

Càn Đế lườm gã:

- Ai nói rằng ta phải đưa người vào kết giới?

Nụ cười trên mặt lão trông thật ngây thơ, vui vẻ đến mức đáng yêu.

- Vậy phải làm sao?

Đông Dương Dục hơi đắc ý nói:

- Cử ca, để ta nói cho mà nghe.

Càn Đế nói:

- Được, ta muốn kiểm tra ngộ tính của Lão Cửu.

Đông Dương Dục dào dạt lòng tin nói:

- Mục đích của chúng ta là dụ đối phương ra kết giới, căn bản không cần đi vào. Chỉ cần dẫn cá nhỏ đến bên ngoài Thập Phương Đạo Cung, để Luân Hồi Kính hấp thu mệnh hồn của chúng, cho phụ hoàng tu hành trong kính, người của Đạo Cung sớm muộn gì sẽ đi ra.

Càn Đế bổ sung nói:

- Đừng nói như vậy, lão già này bá chiếm Luân Hồi Kính bốn mươi mấy năm trong lòng sớm áy náy không yên với đám tử tôn các ngươi. Lần này toàn thể thượng cổ hoàng tộc chúng ta đều tu hành trong Luân Hồi Kính, người của Đạo Cung không ra thì chúng ta cứ tu hành dài dài.

Điều này khiến Đông Dương Dục càng hưng phấn, đã bốn mươi mấy năm trời gã không tiếp xúc tới Luân Hồi Kính.

Bình Luận (0)
Comment