Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 803 - Chương 803 - Hỗn Độn Thần Tộc, Linh Hồn Kiếp Phó

Chương 803 - Hỗn Độn thần tộc, linh hồn kiếp phó
Chương 803 - Hỗn Độn thần tộc, linh hồn kiếp phó

Đông Dương Lăng nở nụ cười, gã nói:

- Đây là biện pháp hay. Các tổ tiên không làm như vậy chủ yếu là vì danh vọng, không muốn làm quá khó xem, chọc trời giận người oán, nhưng hiện tại dường như trời giận người oán cũng chẳng sao, dù gì đã đi đến đường cùng. Chỉ cần tiêu diệt Đạo Cung triệt để, hoàng tộc chúng lại bồi dưỡng danh tiếng, cùng lắm thay đổi một đám chúng sinh thiên hạ, dù sao chúng sinh đều là cá, mặc kệ bọn chúng nghĩ như thế nào.

Càn Đế cười tủm tỉm nói:

- Ngươi nói đúng một điểm, còn một điểm nữa, tổ tiên hoàng tộc chúng ta không làm như vậy là vì dù có dụ người đi ra cũng không đánh phá kết giới Thập Phương Trấn Ma được, không thể lay động gốc rễ Đạo Cung, bọn chúng trốn ở bên trong, vẫn có thể tiếp tục truyền thừa. Nhưng lần này, một khi thực lực của họ bị tổn hại, kết giới Thập Phương Trấn Ma không thể nào ngăn được lão nữa!

Đông Dương Dục thổi phồng nói:

- Phụ hoàng anh minh! Cục diện hiện giờ là thời cơ duy nhất chấp hành biện pháp này.

Càn Đế nói:

- Vậy thì bắt đầu chấp hành đi. Thập Ngũ còn ở Đông Hoàng Cảnh, ngươi kêu hắn liên hợp người của Linh Lung Các đi bắt cá nhỏ Đông Hoàng Cảnh, đưa về Thần Đô! Mặc kệ tâm tình của cá, trực tiếp bắt là được.

Đông Dương Lăng hỏi:

- Phụ hoàng, số lượng bao nhiêu? Một trăm vạn?

Càn Đế lườm Đông Dương Lăng một cái, bĩu môi nói:

- Một trăm vạn sao mà đủ? Ta muốn một nghìn vạn, hơn nữa, chỉ cần Đạo Cung không đi ra thì ta sẽ giết sạch cá nhỏ trong Đông Hoàng Cảnh!

Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục rùng mình, nhìn Càn Đế trân trân.

Càn Đế hỏi:

- Như thế nào?

- Sự quyết đoán của phụ hoàng, thiên cổ vô song!!!

Hai huynh đệ quỳ xuống đất, nét mặt kích động, lệ rơi ròng ròng.

- Được rồi được rồi, đừng nịnh lão, chẳng qua là tát ao bắt cá, không đáng thổi phồng. Hồ nước Đông Hoàng Cảnh tuy hơi xa nhưng là quê hương của cá lớn, uy lực lớn hơn chút. Ta bắt những con cá này liên tục hầu hạ Luân Hồi Kính. Mỗi ngày nấu canh cá trước Thập Phương Đạo Cung, ngươi nói xem, cá lớn ngửi được mùi sẽ nhịn được không ra ngoài sao?

Càn Đế ngồi dưới đất uống một hớp rượu nhỏ, có lẽ ngà ngà say, lão giãn người ra nằm xuống nền đất dơ bẩn, nói:

- Biến hết đi, lão muốn nghỉ ngơi, ngày mai lão sẽ ra ngoài một chuyến, tìm một loại thánh Linh Túy chín mươi sợi thánh thiên văn cho huynh đệ già của lão, gắn lại hai cái đầu cho nó. Lão theo dõi Vạn Niên Thiên Nam đó nhiều năm rồi, đã đến lúc nên hái. Nhưng chỗ đó hơi xa, lão phải rời đi một thời gian ngắn.

- Các ngươi trấn giữ tại đây, ngồi chờ Thập Ngũ vận chuyển nguyên liệu đến cho lão. Các ngươi chuẩn bị sẵn nồi niêu cho lão, đến lúc đó lão sẽ phô bày tài nấu nướng cho đám người trẻ tuổi các ngươi xem, cho các ngươi nếm thử canh cá của lão. Đánh nhau suốt ngày quá mệt mỏi, cũng nên bồi bổ thân thể, đúng không nào?

- Rõ!

Đông Dương Dục và Đông Dương Lăng vô cùng cuồng nhiệt.

. . .

Phủ đệ Tinh Tướng, phòng tu luyện.

Một mảnh tối tăm.

Lý Thiên Mệnh để hở vạt áo trước ngực, Khương Phi Linh co chân ngồi trước người của hắn, nghiêm túc nhìn cơ ngực.

Khương Phi Linh kinh ngạc nói:

- Thì ra lông ngực của ca ca cũng là màu trắng!

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:

- Đừng nói bừa, muội mau xem đi!

- Ôi, có cơ này.

- Tập trung vào.

Khương Phi Linh phì cười nói:

- Thì ra ca ca cũng biết ngượng ngùng à?

- Không được nghịch!

- Được rồi.

Khương Phi Linh đang trong trạng thái dung hợp thần thể Tiên Thiên Thần Thai và Hậu Thiên Thần Thai.

Ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào chín đốm đỏ trên ngực Lý Thiên Mệnh, đây là hồn phó biến ra.

Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:

- Hồn phó có quan hệ với Đế Quân hay Thành Vĩnh Sinh Thế Giới?

- Không biết, để ta nghiên cứu đã.

Thần thể của nàng ảo diệu vô song, hiện giờ nàng đã là người tu luyện cảnh giới Thiên Ý, có năng lực tự bảo vệ nhất định, còn có nhiều thủ đoạn kỳ lạ.

- Chọt chọt chọt!

Khương Phi Linh vươn tay chọt lung tung trên người Lý Thiên Mệnh, mỗi đốm đỏ đều bị nàng chọt một lần.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Rốt cuộc muội có làm được không vậy?

Khương Phi Linh cười bẽn lẽn, chớp chớp mắt, trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội:

- Không làm được.

- Vậy muội còn chọt cả buổi, chọt cái quái gì!

- Giỡn với ca ca thôi mà, hi hi!

- Mợ nó, muội càng lúc càng bướng bỉnh, xem ta gãi này!

Lý Thiên Mệnh tức giận đè nàng lại, xoa nắn.

Chốc lát sau, Khương Phi Linh sợi tóc rối, thở hổn hển nói:

- Ta sai rồi, ca ca, tha ta đi.

Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:

- Không được, con người của ta không thích đùa, muội chọc giận ta thì phải trả giá cực đắt.

Lý Thiên Mệnh đang định tiếp tục thì bỗng nhiên phần ngực nóng lên.

- Chuyện gì xảy ra?

Hắn cúi đầu nhìn, không ngờ phát hiện chín đốm đỏ từng cái dần biến mất.

Ngay sau đó, nó tựa hồ xuất hiện trong người Lý Thiên Mệnh rồi tuôn về phía thức hải của hắn, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thiên Ý Đế Hoàng.

- Đây là cái gì?

Lý Thiên Mệnh phát hiện đốm đỏ kia đang không ngừng hóa thành Đông Hoàng Kiếm cỡ nhỏ, sau đó dung nhập vào trong Thiên Ý Đế Hoàng.

Oong!

Cả người Lý Thiên Mệnh rung lên.

Đây giống như một loại cưỡng ép chồng lên, trong khoảnh khắc, trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Trong đó bao gồm Hỗn Độn Thần Đế tái hiện.

Lý Thiên Mệnh lướt qua thân hình nghìn thước của Hỗn Độn Thần Đế nhìn ra đằng trước, chợt thấy phía trước vạn vạn ức chúng sinh dường như có chín người đứng đó.

Bọn họ có lớn có nhỏ, thậm chí có hình dạng kỳ lạ, nhưng đều rất khủng bố. Chín người này khiến Lý Thiên Mệnh nhớ đến chín hồn phó.

Bỗng nhiên!

Một bóng người tiến lên trước, lao vào trong thân thể của Lý Thiên Mệnh.

- Hỗn Độn thần tộc, linh hồn kiếp phó, kính chào Đế Quân mới!

Âm thanh này quanh quẩn trong đầu óc của Lý Thiên Mệnh.

Rồi hoàn toàn biến mất.

- Ngươi ở đâu?

Không có trả lời.

Nhưng mà!

Khi Đông Hoàng Kiếm nhỏ kia dung hợp vào Thiên Ý Đế Hoàng, Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ rệt Thiên Ý Đế Hoàng của mình tự động trưởng thành.

Thiên Ý Đế Hoàng vốn là hình dạng Đông Hoàng Kiếm, tương đương một lớn một nhỏ, hai Đông Hoàng Kiếm dung hợp, dẫn đến Thiên Ý Đế Hoàng của hắn bỗng nhiên tăng vọt lên một cấp bậc.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời.

- Hình như linh hồn kiếp phó này đi ra, nhưng không biết ở chỗ nào, tuy nhiên, nó xuất hiện vậy mà có thể kéo theo Thiên Ý Đế Hoàng của mình trưởng thành?

Đây là việc tốt, trên người của hắn còn có tám đốm đỏ.

Việc gấp hiện giờ tự nhiên là thừa dịp này nhanh chóng tu luyện, nhanh chóng đột phá.

Khương Phi Linh xoe tròn mắt kinh ngạc nói:

- Vậy là luyện luôn hả? Hừm, dám khi dễ ta!

Nàng áp sát, nhổ một cọng lông ngực, sau đó xoay người bỏ chạy.

- Đệt!

Lý Thiên Mệnh bị đau, nhưng đang lúc then chốt không thể đuổi theo nàng, chỉ có thể ấm ức tu luyện tiếp.

- Linh Nhi, muội chờ đấy!

Hắn thừa dịp cơ duyên này, trong ba ngày hấp thu đủ linh khí từ thiên địa thánh tinh, một hơi đột phá đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng.

- Lần này đột phá, ngược lại ra ngoài dự liệu, còn có tám đốm đỏ, nếu đều có thể mang đến đột phá thì đáng sợ.

Giải quyết xong, hắn xông ra ngoài bắt Khương Phi Linh về.

Khương Phi Linh hoảng loạn nói:

- Ca ca muốn làm gì?

- Làm giỏi lắm, nhổ l. . . A không, chọt mạnh vào cho ta!

- Được rồi!

Dưới hùng uy của Lý Thiên Mệnh, Khương Phi Linh chỉ có thể tội nghiệp nghe theo, vươn ngón tay chọt lung tung qua lại giữa tám đốm đỏ.

Nàng vừa chọt vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Điểm binh điểm tướng, chọt trúng ai thì kẻ đó là Lý Thiên Mệnh đáng ghét.

- . . .

Bình Luận (0)
Comment