Chớp mắt đã chọt nửa canh giờ.
Lý Thiên Mệnh xác định một điều, linh hồn kiếp phó xuất hiện không dính dáng gì đến Khương Phi Linh.
Lúc trước chỉ là trùng hợp.
Lý Thiên Mệnh cười gian:
- Lần này muội tiêu rồi.
Đang lúc Lý Thiên Mệnh định giở trò thì rầm một tiếng, cánh cửa bật mở.
Lý Khinh Ngữ đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn hai người:
- Hai người . . .
Lý Thiên Mệnh tức giận nạt:
- Muội không biết gõ cửa à?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ca, ta có việc gấp! Sư tôn từ Đông Hoàng Cảnh đến, phiền phức lớn rồi!
Sư tôn của hai huynh muội là Diệp Thiếu Khanh.
. . .
Ám Điện, Thập Phương Thánh Điện.
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đến đây, vừa vào cửa liền trông thấy một nam nhân áo xanh đưa lưng về phía mình.
Lý Vô Địch, Dạ Nhất, Bạch Mặc đều có mặt, ngoài ra còn có Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ.
Lý Thiên Mệnh kêu một tiếng:
- Lão Diệp!
Nói thật, lâu không gặp, hơi bị nhớ y.
Diệp Thiếu Khanh quay đầu lại:
- Thiên Mệnh?
Khi thấy mặt Lý Thiên Mệnh, Diệp Thiếu Khanh nhíu chặt mày, sau đó hơi giãn ra, nói:
- Đã lâu không gặp, khí chất của ngươi phi phàm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiếu Khanh được nhiều chỗ tốt từ Thập Phương Đạo Cung, tu vi đột phá đến Thiên Chi Thánh cảnh.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Nhưng người anh tuấn tiêu sái hơn!
Tuy nhiên, Lý Thiên Mệnh thấy không khí nghiêm túc thì lập tức thu lại nụ cười, bước lên trước.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Không tán dóc nữa, đã xảy ra chuyện.
- Có chuyện gì?
Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc trả lời thay Diệp Thiếu Khanh:
- Càn Đế gặp đả kích thất bại, sau đó thẹn quá thành giận, mệnh cho Đông Dương Ám và người ngựa của Linh Lung Các bắt người bốn phía trong Đông Hoàng Cảnh, khẩn cấp áp giải đi Thần Đô. Bọn họ hoàn toàn không để ý danh thanh, càng không để ý trời phạt! Hiển nhiên, bọn họ muốn áp giải bách tính của Đông Hoàng tông đến Thần Đô, cho Luân Hồi Kính hấp thu mệnh hồn của họ, buộc chúng ta đi ra kết giới Thập Phương Trấn Ma!
Dạ Nhất trầm giọng nói:
- Quá tồi tệ!
Lý Vô Địch nheo mắt nói:
- Cái này không phải tồi tệ mà gọi là tàn bạo vô đạo, mất trí phát cuồng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Bọn họ tính bắt bao nhiêu người?
- Xem bộ dáng của họ thì ít nhất bắt nghìn vạn người, hơn nữa đội ngũ của họ tản ra, người của Đạo Cung bị vây khốn ở chỗ này, rất khó đi Đông Hoàng Cảnh ngăn cản.
Trên nghìn vạn người, cái này tàn nhẫn hơn Quân Thánh Tiêu nhiều.
Quân Thánh Tiêu so sánh với Càn Đế thì như kiến hôi so với kiến lửa.
Hèn gì bầu không khí ở đây nặng nề như vậy, phiền phức này thật sự quá lớn.
Diệp Thiếu Khanh nghiến răng nói:
- Thiên Mệnh, ngươi còn chưa biết sự tình rắc rối lớn hơn nữa.
- Là gì?
Diệp Thiếu Khanh trả lời:
- Khi Vô Địch rời khỏi tông môn, ta mang theo người thân của ngươi ở Chu Tước quốc, và bà nội của ngươi giấu trong nước nhỏ phía nam, không ngờ quá xui xẻo, vừa lúc đụng phải đội ngũ của Đông Dương Ám, cả đám bị bắt trọn ổ, chỉ mình ta trốn thoát.
Lý Thiên Mệnh thay đổi sắc mặt kêu lên:
- Cái gì?!
Lý Vô Địch sợ Càn Đế tìm được bọn họ lấy làm điểm yếu con tin để uy hiếp, kết quả ma xui quỷ khiến, xui xẻo như vậy?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ngươi khoan gấp, trong đám người này thì cảnh giới của bà nội của ngươi cao nhất cũng chỉ đến cảnh giới Thiên Ý, đối thủ chưa chắc nhận biết bọn họ, tạm thời có thể lẩn trong đám người.
Nhóm Vệ Thiên Thương, Khương Thừa vốn có thực lực trung bình của Chu Tước quốc, cộng thêm Lý Du không mạnh, cả đám hẳn là không quá bắt mắt.
Lý Thiên Mệnh vội hỏi:
- Vị trí của bọn họ hiện tại ở đâu?
Lý Du là mẫu thân ruột của Lý Vô Địch, Lý Thiên Mệnh phát hiện y vẫn rất bình tĩnh liền biết trước khi mình đến, bọn họ hẳn là đã thảo luận biện pháp giải quyết.
Diệp Thiếu Khanh nói sốt ruột nhưng có trật tự rõ ràng:
- Trước khi ta đến, trông thấy bọn chúng nhét mấy chục vạn người vào mười chiến thuyền to lớn, phỏng chừng muốn xuất phát từ đường biển, đi hệ thống nước sông ngòi đến Thần Đô. Bọn chúng áp giải quá nhiều người, đường biển là tuyến đường mau nhất. Trước mắt từ Đông Hoàng Cảnh đến Thần Đô có hai hệ thống sông ngòi nhanh nhất, một là Huyền Thiên Hà, hai là Thương Lan Giang, chúng ta phỏng chừng bọn chúng sẽ từ cửa biển hai con sông này đi Thần Đô, đang định tới chỗ đó chặn lại.
Bạch Mặc trầm giọng nói:
- Không chỉ có đội ngũ của Đông Dương Ám, đội ngũ của Linh Lung Các phỏng chừng cũng sẽ đi đường biển, từ hai cửa biển này vào hệ thống nước Thần Đô! Bọn chúng trực tiếp đi đường nước, hơn nữa hoàn toàn không che giấu, điều này chứng minh Càn Đế hạ mệnh lệnh cho bọn chúng là nhanh chóng áp giải bách tính Đông Hoàng Cảnh vào Thần Đô, để khiến nghĩa phụ của ngươi bó tay chịu trói!
- Tình huống tuy rằng thực không tốt, nhưng nếu có người chặn đứng đối phương ở tuyến đường then chốt, cứu người ra là tốt rồi?
Trong lòng Lý Thiên Mệnh mặc dù sốt ruột, nhưng hắn biết, chính mình nhất định phải tỉnh táo lại!
Diệp Thiếu Khanh chạy đến Thần Đô mất chút thời gian, hiện tại Lý Du và Vệ Thiên Thương hẳn là đã trên đường biển, đến gần cửa biển hệ thống nước Thần Đô.
Trước kia, Càn Đế lén lút vận chuyển bách tính phải đi đường vòng thật xa, từ Bắc Minh Giang vào Linh Lung Thành ít nhất cần một tháng.
Hiện tại có lẽ chỉ mất vài ngày là đến.
Ánh mắt Lý Vô Địch nóng cháy nói:
- Thiên Mệnh, Bạch Mặc Điện Vương cần trấn giữ Đạo Cung, trợ giúp Tiểu Phong chống dậy kết giới Thập Phương Trấn Ma, Dạ Nhất điện chủ thì phải thống soái quân đoàn Thất Tinh, tùy thời phòng ngừa đối phương tập kích. Chỉ có ta và mấy vị Điện Vương là có thể đi vào lúc này, ta định đi cửa biển Thương Lan Giang, ngươi và Nam Phương Điện Vương đi cửa biển Huyền Thiên Hà hỗ trợ đi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Người rời khỏi Thần Đô, lỡ Càn Đế tiến công Đạo Cung thì làm sao đây?
Lý Vô Địch trả lời:
- Càn Đế rời khỏi Thần Đô, lão đi phương hướng tây bắc rất xa, vào sâu trong khu vực đất hoang phía tây, nơi đó là địa bàn mãnh thú hoành hành, có nhiều thánh Linh Túy cổ xưa, chúng ta phỏng chừng mục đích lão qua bên kia là tìm báu vật gắn đầu cho Đế Thú. Vị trí đó đã đến gần chín Thần Vực, lão sẽ không trở về trong khoảng thời gian ngắn. Nếu lão trở về thì ta cũng sẽ nhanh chóng về Thần Đô.
Bạch Mặc nói:
- Thừa dịp trước khi Càn Đế trở về, chúng ta sẽ thử xem có thể giết nhân vật nòng cốt của Linh Lung Các và Đông Dương Ám hay không! Diệp huynh đệ trông thấy bọn họ đi đường biển, bây giờ đến cửa biển, nói không chừng có thể chặn lại, cũng có thể cứu người thân của các người.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ đi với nhóm Tần Điện Vương.
Lý Vô Địch nói:
- Nếu gặp Đông Dương Ám, các ngươi không cần ra tay, nhanh chóng kêu người đến cửa biển Thương Lan Giang tìm ta, các ngươi bám theo không để mất dấu là được. Đông Dương Ám là Thập Ngũ hoàng tử, thực lực không kém, chỉ đứng sau Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục, mấy người không đối phó hắn được đâu.
Tần Cửu Phủ nói:
- Được!
Hai cửa biển đều có khả năng là đường đối phương trải qua, phải lập tức xuất phát dọc theo Thương Lan Giang và Huyền Thiên Hà.
Ánh mắt Lý Vô Địch độc ác nói:
- Linh Lung Các lập nghiệp từ thương mậu, thế lực trải rộng toàn quốc, có nhiều nhân viên ngoài biên chế, đều có căn cơ trong nhiều cảnh vực, hiện tại chúng ta trở về Đông Hoàng Cảnh cứu người đã không kịp. Hy vọng bọn họ vì tốc độ và hiệu quả mà chọn đi đường biển hết!
Lý Thiên Mệnh tức giận nói:
- Cái đám khốn kiếp này đều điên rồ theo Càn Đế hay sao?
Dạ Nhất cười khẩy nói:
- Đoạn thời gian trước lão còn bắt toàn quân nghĩ ra biện pháp hủy diệt chúng ta đấy thôi. Dùng Luân Hồi Kính tàn sát bách tính Đông Hoàng Cảnh là biện pháp mà bọn chúng nghĩ ra! Nhưng ta phỏng chừng đây chỉ là ngụy trang, loại chuyện này chỉ có thượng cổ hoàng tộc mới làm được, cần ai hiến kế sao? Càn Đế đã bị thua đến mức nổi giận.
Lý Vô Địch nói:
- Người đang điên tiết xác thực rất khó đối phó, nhưng cũng dễ chết!