Lý Vô Địch chuẩn bị xuất phát, tuyến đường đó chỉ cần một mình y đi.
- Lão Diệp, ngươi hãy đi theo ta.
- Ừm!
Diệp Thiếu Khanh vỗ vai Lý Thiên Mệnh, nói:
- Yên tâm, bọn họ không sao đâu.
Nói xong, Diệp Thiếu Khanh quan sát Lý Thiên Mệnh, nói:
- Nghe nói ngươi đã có thể chém giết cường giả Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng, bỏ xa sư tôn của ngươi mười vạn tám nghìn dặm, làm ta trợn mắt há hốc mồm, về sau tiếp tục làm sư tôn của ngươi thì hơi lúng túng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Người đừng nói linh tinh nữa, đi mau lên, ta cũng sắp xuất phát.
Tạm dừng một chút, Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Đây là việc cả đời, người đã bị ta đeo bám rồi, đừng mơ vứt bỏ đồ đệ này.
- Vậy được rồi, việc tu hành thì ta không dạy cho ngươi được nữa, thôi thì dạy một ít kỹ xảo phong hoa tuyết tuyệt cho ngươi đi.
- Dẹp đi!
May mắn Khương Phi Linh không đi theo, nếu không thì lại bị nhổ sạch lông.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tần Điện Vương, xin chờ ta giây lát, ta mang theo một người, sẽ lại đây ngay.
Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ nói:
- Ngươi đi đi, ta còn phải kêu vài người đi cùng.
Thời gian không chờ người, Lý Thiên Mệnh nhanh chóng trở về phủ đệ Tinh Tướng, mang theo Khương Phi Linh.
- Ca, có phải bà nội xảy ra chuyện gì rồi không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừ, còn có ngoại công, nhạc phụ của ta, Khương Thanh Loan cũng ở cùng bọn họ.
Trong đó có người quan trọng nhất của Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ, điều này khiến hai tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, căng thẳng hơn ai hết.
Diệp Thiếu Khanh chuyên môn mang bọn họ trốn đi thật xa, đúng dịp đụng phải đội ngũ Đông Dương Ám, đúng là xui như bị sao quả tạ chiếu. Với thực lực của Diệp Thiếu Khanh, tuyệt đối không có cách nào đối kháng lại nhóm người này, y một mình chạy đi tìm cứu binh ngược lại có hy vọng hơn.
Nếu không thì với thực lực Thiên Chi Thánh cảnh của y, nếu như bị phát hiện, chẳng những liên lụy nhóm Lý Du, bản thân y cũng chạy trời không khỏi nắng.
Lý Khinh Ngữ căng thẳng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Ca và phụ thân mỗi người đi một con sông chặn đường hả?
- Ừ, muội cứ yên lòng, chờ tin tức tốt của chúng ta.
Lý Thiên Mệnh không cách nào ngăn chặn lo lắng của Lý Khinh Ngữ, hắn chỉ có thể tranh thủ từng phút giây cùng Khương Phi Linh đi hội hợp với Tần Cửu Phủ.
Tần Cửu Phủ còn mang theo hai người khác, là hai nhi tử của Bạch Mặc, Bạch Tử Phong và Bạch Tử Quân.
- Đi!
Bọn họ rời khỏi Thập Phương Đạo Cung, lặng lẽ ra ngoài, đi thẳng tới Huyền Thiên Hà, trốn vào trong đó, dọc theo hạ nguồn Huyền Thiên Hà đến cửa biển.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Bọn họ sẽ không cố ý đi đường vòng sao?
Tần Cửu Phủ nói:
- Chỉ có hai đường sông này là gần nhất, đi đường khác dài còn hơn đường bộ. Càn Đế rất sốt ruột, Đông Dương Ám mà xuống biển thì khả năng rất lớn chọn đi hai đường này.
Đông Dương Ám từng là Tử Linh Điện Vương Khương Ám, Lý Thiên Mệnh rất quen thuộc với lão.
Người này độc ác tối tăm, là một kẻ ác.
- Nếu bọn họ bị tổn thương, Khương Ám, ngươi chết chắc rồi!
Thế cục nháy mắt khẩn trương, ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng Lý Thiên Mệnh.
. . .
Buổi tối, ánh sao lu mờ.
Mặt biển khá phẳng lặng, không có sóng lớn, sóng gió như vậy không gây ảnh hưởng gì với mười chiếc Linh Lung chiến thuyền.
Linh Lung chiến thuyền là chiến thuyền vận chuyển vật tư đường biển lớn nhất của Linh Lung Các, chiếc nào đều là vật siêu khổng lồ trên biển, nếu không tính hàng hóa, bình thường đủ sức chứa năm vạn người, nếu cố nhồi nhét thì đủ chỗ cho mười vạn người.
Hiện giờ mười chiếc Linh Lung chiến thuyền này nước ăn rất thấp, nói rõ chiến thuyền đã hết chỗ trống.
Rào rào rào!
Thân tàu to lớn phá tan sóng gió, tựa như chiếc thuyền địa ngục lướt đi phương bắc.
Trên Linh Lung chiến thuyền một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, ngẫu nhiên có mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng đều áp thấp, hiển nhiên tràn ngập sợ hãi.
Một âm thanh thô lỗ vang lên trên chiếc chiến thuyền thứ mười:
- Không ai được ra tiếng, kẻ nào ra tiếng sẽ ném xuống biển cho cá ăn ngay! Đáy biển có nhiều mãnh thú, tùy thời cắn sạch đám tiện dân các ngươi!
Thoáng chốc âm thanh càng nhỏ.
Trong bóng tối, có thể trông thấy trong khoang thuyền to lớn đông nghịt người.
Rất nhiều người chen chúc nhau, không có khoảng trống cục cựa, các mùi tanh tưởi hòa vào nhau, quả thực hôi nồng nặc.
Nhiều người thống khổ rơi lệ, nhưng không quên che miệng, nếu ra tiếng tương đương với chết.
Đối với bọn họ thì cường giả Thiên Chi Thánh cảnh của Linh Lung Các tựa như thần, tùy ý chúa tể tính mạng của bọn họ.
Ánh mắt của họ run rẩy, tuyệt vọng, khó thở.
Đó là những khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, mắt bọn họ ngơ ngẩn, hoàn toàn không biết sẽ là cái gì ập đến với mình.
Bọn họ càng không biết những ma quỷ bắt trăm vạn người này rốt cuộc là ai.
Tuyệt vọng bi thảm này đã kéo dài suốt mấy ngày.
Bỗng nhiên, bên trên truyền đến tiếng vui cười.
Có người hô:
- Mở sàn tàu ra!
- Rõ thưa các chủ!
Ngay sau đó, sàn tàu trên đỉnh đầu mở ra, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, vô số người trong khoang thuyền tối tăm này mới lộ ra hình dạng.
Ánh mắt sợ hãi của họ cùng nhìn sàn tàu.
Nơi đó có một nam nhân trung niên được người người vây quanh, người này mặc áo gấm xa hoa, bên trên treo đầy châu ngọc đá quý, dáng người mập mạp đầy mỡ, cộng thêm mắt ti hí, nét mặt xấu xa, nhìn liền biết không phải người tốt.
Gã tên Mộng Ế Phong, là huynh trưởng của Mộng Thính Vũ, hiện giờ là các chủ mới của Linh Lung Các.
Mộng Ế Phong cầm một chân gà nướng, cắn một miếng rồi nói:
- Chào các bằng hữu.
Trong khoang thuyền một mảnh im lặng, nam nữ già trẻ đều run run nhìn.
Người trước mắt hoàn toàn là ma quỷ.
Mộng Ế Phong nhe răng cười nói:
- Đừng khẩn trương, bản các chủ chỉ muốn mang các nhân vật nhỏ các ngươi đi lĩnh hội phong thái của Thần Đô, thể hội cái gì là sinh hoạt của nhân vật thượng lưu, khai thác tầm mắt của lũ ếch ngồi đáy giếng các ngươi.
Vẫn không có ai đáp lại.
Mộng Ế Phong bĩu môi nói:
- Chán chết.
Nét mặt của gã trở nên lạnh lẽo, liếc qua mọi người, mắt hí bắn ra tia sáng, cao giọng quát:
- Nói thật cho các ngươi biết, mục đích thật sự mà ta áp giải các ngươi chính là đương kim thánh thượng muốn đem đám tiện dân các ngươi nấu thành canh, khao thưởng toàn quân. Đến Thần Đô rồi các ngươi sẽ bị nấu chín, ha ha ha ha ha ha!
Câu nói này hù sợ mọi người.
Từ người đầu tiên cất tiếng khóc, nhiều người sợ hãi bật khóc.
- Đây là thật sự sao?
- Tại sao đáng sợ như vậy? Thần Đô rốt cuộc là nơi nào? Những người này đều là thần sao?
- Tùy tiện một người trong số họ giết quốc vương của Bắc Phủ quốc chúng ta.
- Nấu canh?! Quái vật ăn thịt người?
- Hu hu . . .
Tiếng khóc lóc nổi lên bốn phía.
Mộng Ế Phong mỉm cười nói:
- Ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng mà còn có âm thanh là ném xuống biển ngay.
Giọng của gã truyền khắp khoang thuyền.
Một!
Hai!
Ba!
Trong khoang thuyền một mảnh tĩnh mịch.
- Hu!
Một đứa bé một tuổi không ngừng khóc la, mẫu thân của nó chảy nước mắt ròng ròng dùng tay bịt miệng bé.
Vì quá căng thẳng, lỡ tay bịt nghẹt thở đứa bé.
- Ha ha!
Mộng Ế Phong cười phá lên, bĩu môi nói:
- Tất cả nghe cho kỹ, nếu trong chiếc chiến thuyền này có nhân vật trung tâm của Đông Hoàng tông, Nam Thiên tông, các ngươi đúng dịp biết thì cứ báo ngay, ta chẳng những thả ngươi đi, thậm chí tặng cho giải thưởng lớn, bảo chứng ngươi cả đời vinh hoa phú quý! Như thế nào, động lòng không? Đây là cơ hội duy nhất không cần bị nấu thành canh cá!
Trong phút chốc, mọi người nhìn quanh, mơ rằng mình có thể được đến cơ hội này.
Ở trước mặt cái chết và sợ hãi bỗng xuất hiện một cọng rơm cứu mạng, có ai không muốn bắt lấy?