Bỗng vang lên âm thanh sắc nhọn mừng như điên:
- Bẩm đại nhân! Ta biết! Chỗ ta có người đó!
Mộng Ế Phong nói:
- Tránh đường!
Khi Mộng Ế Phong bước vào khoang thuyền, không gian chen chúc lập tức tách ra một con đường cho gã.
Mọi người lo sợ không yên nhìn Mộng Ế Phong, sợ hãi trong mắt cơ hồ sắp hóa thành nước mắt rơi xuống.
Mộng Ế Phong đi thẳng tới trước, mọi người chen nhau thành đống thịt để chừa đường cho gã đi.
Mộng Ế Phong quét mắt qua, khóa chặt một nữ nhân tóc rối xù, quần áo rách rưới ngồi trong góc.
Mộng Ế Phong bước tới trước, từ trên cao nhìn xuống, vén tóc ra, nói:
- Mặt cũng xinh đấy, nhan sắc của ngươi có thể xếp vào hạng nhất trong phố phong trần ở Thần Đô. Tên của ngươi là gì?
Nữ nhân run giọng nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ tên là Tô Vô Ưu.
- Cảnh giới tu vi cũng không tệ, tuổi này ở trong Đông Hoàng Cảnh mà lên được cảnh giới Thiên Ý, về sau có ta bồi dưỡng thì không chừng có thể thành tựu Thiên Chi Thánh cảnh. Khá lắm, khá lắm, không ngờ chỗ này còn có tiểu mỹ nhân như ngươi.
Nữ nhân nhìn Mộng Ế Phong thịt mỡ từng cục, cố nén không ói ra, thân thể gầy yếu run cầm cập.
- Nào, đứng lên.
Mộng Ế Phong túm cánh tay nàng kéo lên, lau dơ bẩn trên mặt nàng, gã càng vừa lòng, cười nói:
- Thật sự rất khá, trời sinh quyến rũ, dáng người cũng ngon, thật là cực phẩm. Ngươi rất tốt, bắt lấy cơ hội này, tiếp theo ngươi hãy chỉ chứng cho ta. Ngươi biết nhân vật trung tâm của Đông Hoàng tông, nếu không nói xạo, khiến ta có thu hoạch thì ta sẽ nạp ngươi làm tiểu thiếp, về sau cả đời ngươi sẽ hưởng vinh hoa phú quý bất tận.
Nữ nhân toàn thân run rẩy, ngơ ngác nhìn người trước mắt, trong lòng chìm trong tê liệt vô hạn.
Nàng cúi đầu, run giọng hỏi:
- Xin hỏi đại nhân ở trong Thần Đô là thân phận gì? Cảnh giới tu vi đến trình độ nào?
Mộng Ế Phong và đám thuộc hạ cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Mộng Ế Phong cười to bảo:
- Nghe thấy không? Tiểu mỹ nhân này rất thông minh, còn muốn thăm dò nghe ngóng thân phận của ta mới chịu theo ta, xem ra khá kiêu ngạo.
Ngừng một lúc, Mộng Ế Phong cười nói:
- Nhưng ta thích tiểu hồ ly tinh thông minh như ngươi.
Mộng Ế Phong bóp cằm nữ nhân, ánh mắt khiêu khích, nói:
- Người trước mắt ngươi tên Mộng Ế Phong, là các chủ của Linh Lung Các, một trong ba thế lực lớn dưới thượng cổ hoàng tộc Thần Đô, người giàu có nhất cả nước, thực lực là Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, như thế nào, xứng đôi với ngươi không?
Mộng Ế Phong không sợ dơ bẩn ôm lấy eo nhỏ của nữ nhân, dõng dạc hùng hồn tuyên bố.
Nghe xong câu nói này, nữ nhân hoàn toàn thả lỏng, trong nước mắt chất chứa ý cười, dường như làm ra quyết định.
Người này hẳn là mạnh hơn Quân Thánh Tiêu hai trọng cảnh giới, đủ sức hô mưa gọi gió trong Thần Đô, dù xấu xí đến mức nào thì có ngại gì?
Từ chết đến sống, lại đến vinh hoa phú quý, không phải ai đều có cơ hội như thế.
Thời thiếu niên từng yêu say đắm thiếu niên nóng cháy kia, hắn đã sớm ở địa ngục suối vàng.
Thanh xuân mơ hồ sắp bị quên sạch.
Thế giới này là vũng bùn, mạnh ăn thịt yếu, ai có thể may mắn thoát khỏi?
Tô Vô Ưu cắn răng, ánh mắt của nàng dần trở nên kiên định mà điên cuồng:
- Đại nhân, ta trước kia là đệ tử của Đông Hoàng tông, gia tộc sau lưng là thế gia trong Đông Hoàng tông, ta biết tất cả người bên cạnh Lý Vô Địch và Lý Thiên Mệnh. Trước khi Lý Vô Địch đi Thần Đô đã giải tán nguyên Đông Hoàng tông, ta và thân thuộc của Lý Vô Địch đi cùng một phương hướng. Lúc đại nhân bắt người ở Bắc Phủ quốc, ta ngẫu nhiên trông thấy bọn họ và ta lên cùng một con thuyền, tức là bọn họ nhất định ở bên trong này! Ta biết mặt của họ, có thể tóm ra từng tên cho đại nhân!
- Trùng hợp vậy sao? Có những ai?
Tô Vô Ưu trả lời:
- Mẫu thân của Lý Vô Địch, và ngoại công của Lý Thiên Mệnh.
- Mẫu thân của Lý Vô Địch?!
Mộng Ế Phong vốn không ôm trông chờ gì lớn, nhặt được một mỹ nhân như vậy là gã đã rất vừa lòng.
Không ngờ tóm được mẫu thân của con cá lớn mà bệ hạ muốn bắt!
Mộng Ế Phong cười lớn, thịt mỡ phần cằm rung bần bật:
- Mau, lập tức tìm ra hai người này cho ta. Ngươi thật là phúc tinh của ta, ta càng lúc càng thích ngươi.
Tô Vô Ưu híp mắt:
- Vâng.
Mộng Ế Phong nói:
- Bắt đầu đi! Người đâu, hầu hạ.
Nơi này có mười vạn người, muốn tìm ra hai người trong đám đông dơ bẩn là rất khó khăn.
Nhưng Mộng Ế Phong có dư dả thời gian.
Tô Vô Ưu lạnh lùng nói:
- Đại nhân, ở đây có một người, ả là tỷ tỷ của người phụ nữ của Lý Thiên Mệnh, tên Khương Thanh Loan.
- Bắt ra.
Một nữ nhân áo xanh bị tóm ra.
Bốp!
Tô Vô Ưu tát nàng kia một cái.
Khương Thanh Loan tức run người, hung hăng trừng Tô Vô Ưu:
- Tiện nhân!
Tô Vô Ưu cười khẩy nói, tiếp tục tìm người:
- Đi chết đi.
- Đại nhân, đây là nhạc phụ của Lý Thiên Mệnh.
- Đại nhân, tìm được mẫu thân của Lý Vô Địch, Lý Du rồi, ở ngay đây!
- Lão nhân này là ngoại công của Lý Thiên Mệnh, cả nhà đều ở đây, đây là cữu cữu, đệ đệ muội muội của hắn.
Tô Vô Ưu không bỏ qua bất cứ người nào.
- Đại nhân, đây là muội muội của ta, Tô Y Nhiên.
Cuối cùng, Tô Vô Ưu kéo ra một cô nương càng quyến rũ.
Mắt Mộng Ế Phong sáng rực hỏi:
- Muội muội ruột?
- Đúng vậy!
Mộng Ế Phong cười vui vẻ:
- Tốt lắm, muội muội của ngươi cũng không cần chết, hai tỷ muội, ta đều muốn, về sau bản các chủ che chở các ngươi.
Mộng Ế Phong quét mắt qua nhóm người bị Tô Vô Ưu tóm ra, ngừng lại trên người Lý Du.
Bà già này còn lộ vẻ mặt tức giận nhìn gã và Tô Vô Ưu.
Mắt Lý Du đỏ ngầu nói:
- Đồ đê tiện của Tô gia, thật là không khiến người thất vọng.
Tô Vô Ưu mỉm cười nói:
- Đồ đê tiện? Ta có thể sống tiếp, nhưng ngươi thì sắp chết, có ai biết ta từng làm cái gì?
Khương Thanh Loan nói:
- Ngươi dơ bẩn đến mức nào thì tự mình biết, còn cần ai biết sao?
Khương Thanh Loan cùng Diệp Vũ Hề tu hành, từng tiếp xúc với Tô Vô Ưu vài lần.
- Ta dơ bẩn?
Tô Vô Ưu lạnh lùng cười:
- Đại nhân, ả không có địa vị gì trong mắt Lý Thiên Mệnh, hay là đại nhân giữ lại hưởng dụng?
Mộng Ế Phong nghiêm túc nói:
- Càn rỡ, ta mà sẽ thu bất cứ loại nữ nhân nào sao?
Mộng Ế Phong bước tới trước, quan sát Khương Thanh Loan, bỗng cười nói:
- Nhưng người này cũng được, người đâu, mang cả ba vào phòng của ta.
Vẻ mặt Khương Thanh Loan tuyệt vọng:
- Ngươi . . .!
- Bây giờ hiểu chưa? Đừng vờ thanh cao ở trước mặt ta, ta sống bi thảm như vậy, sao có thể cho ngươi chết thoải mái?
Tô Vô Ưu cắn chót lưỡi, mùi máu tươi kích thích nàng.
Trong ánh mắt đắc ý của Tô Vô Ưu, Khương Thanh Loan bị kéo đi, nhóm Lý Du bất lực.
Mộng Ế Phong cười xấu xa:
- Tiểu bảo bối nhi, tẩy sạch sẽ, chờ ta đưa những người này cho Thập Ngũ điện hạ rồi sẽ chơi với các ngươi.
- Vâng.
Tô Vô Ưu nghênh ngang mà đi.
Nàng cảm thấy đời người cũng chỉ có như thế.
Tầng cao nhất trên chiếc Linh Lung chiến thuyền thứ nhất.
Mộng Ế Phong giải tán người ngoài, cười đầy mỡ gớm ghiếc, đẩy mở cửa phòng đi vào trong.
- Tắm xong chưa?
Tô Vô Ưu cố gắng khiến giọng nói của mình nghe nũng nịu một chút:
- Chúng ta đã sẵn sàng, nhưng ả thì không phối hợp.
Hai tỷ muội đã sửa soạn, đứng trước cửa yểu điệu nghênh tiếp Mộng Ế Phong.
Mộng Ế Phong híp mắt đánh giá bọn họ:
- Nhan sắc quả nhiên không kém, như phù dung ra khỏi mặt nước, diệu, diệu thật!
Không phải Mộng Ế Phong chưa từng gặp mỹ nhân, nhưng hai người này có vòng eo như rắn, phong vị khác biệt.
Mộng Ế Phong kinh nghiệm già dặn, nhận ra ngay Tô Vô Ưu còn non.
Gã nhìn vào trong buồng, trong góc còn có một thiếu nữ hoảng loạn, mặt không còn chút máu.
Mộng Ế Phong nhe răng cười nói:
- Tối nay hãy nhìn xem, học hỏi cách hầu hạ người.
Nghe thấy lời này, nữ nhân trong góc càng cuộn chặt người.