Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807 - Thế Giới Tuyệt Vọng

Chương 807 - Thế giới tuyệt vọng
Chương 807 - Thế giới tuyệt vọng

Tô Vô Ưu ôm cánh tay của Mộng Ế Phong, cười đắc ý, cùng muội muội Tô Y Nhiên cho Mộng Ế Phong trái ôm phải ấp.

Tô Vô Ưu cắn môi son, cười quyết tuyệt:

- Khương Thanh Loan, khi đến lượt ngươi, ta thật muốn xem ngươi làm sao nhịn được không la lên?

Tô Vô Ưu và Khương Thanh Loan không có thù hận gì, nhưng khi nàng quyết định đắm mình thì bắt đầu thống hận những nữ tử tự cho là trong sạch.

Nàng muốn khiến người trong thiên hạ đều giống như mình.

Khương Thanh Loan không đáp lại, nàng sớm lặng lẽ lấy một con dao nhỏ từ trong nhẫn tu di ra, đây là đáp án mà nàng cho Tô Vô Ưu.

Cứ như thế, ánh mắt hai người lướt qua nhau.

Phút cuối cùng, Tô Vô Ưu buông rèm che.

Khương Thanh Loan nhắm mắt lại, bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt, nàng căn bản không thể nào trốn chạy, chỉ có một con đường tự sát để đi.

Khi Khương Thanh Loan đặt dao nhỏ lên cổ, bỗng nhiên có người xuất hiện bên cạnh nàng, nhẹ nhàng bóp chặt con dao trên tay nàng.

Khương Thanh Loan cứng người, nhìn lại, đập vào mặt là một khuôn mặt dù nằm mơ cũng không ngờ tới.

Nàng chưa từng gặp đôi mắt hai màu đen vàng, nhưng sợi tóc màu bạch kim kia thì tuyệt đối không nhầm được.

Người đến đặt ngón tay bên môi, khẽ suỵt:

- Sụyt!

- Ưm ưm!

Nước mắt tràn mi, Khương Thanh Loan hoàn toàn không dám nói lời nào, chỉ dám gật đầu.

Ngay sau đó, người đến lặng lẽ tới gần bên trong.

Khương Thanh Loan không dám thở mạnh, nàng rất muốn nhắc nhở Lý Thiên Mệnh rằng người bên trong thực mạnh, nhưng nếu lúc này mà ra tay thì chẳng phải là càng tệ hơn sao?

Vào lúc như thế này, nàng chỉ có thể tuyển chọn tín nhiệm.

Ngay lúc này!

Lý Thiên Mệnh lắc người xông vào.

Trước mắt hắn là hai cô nương nũng nịu xinh đẹp đang cởi áo cho Mộng Ế Phong.

Người này nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.

Vèo!

Lý Thiên Mệnh lặng lẽ đột ngột xông đến trước mặt Mộng Ế Phong, Đông Hoàng Kiếm hội tụ Bất Diệt Kiếm Khí ngập trời một chia thành hai.

Hắn đến quá hung ác, Đông Hoàng Kiếm màu đen một giây đâm tới trước mắt của Mộng Ế Phong.

Phập!

Thánh Cung vỡ nát.

Xoẹt!

Lý Thiên Mệnh rút Đông Hoàng Kiếm màu đen ra, giây sau, Đông Hoàng Kiếm màu vàng đâm vào miệng của Mộng Ế Phong.

- Đừng cho thú bản mệnh đi ra, nếu không một kiếm xuyên đầu.

Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm đâm tới trước, đóng đinh cái đầu to mọng vào vách tường.

- Ư ư . . . ứ ứ!

Đầu có Mộng Ế Phong một mảnh trống rỗng, thoáng chốc đau đến mức nước mắt giàn giụa.

Không cần nhìn bằng mắt thì Mộng Ế Phong cũng biết Thánh Cung của gã đã bị đâm xuyên qua, Mệnh Tuyền đã tan vỡ.

Linh khí thiên địa khuếch tán, đụng bay hai tiểu mỹ nhân ra ngoài.

Gã phế!

Miệng đau rát, thống khổ nát tim gan mới là tuyệt vọng khủng bố nhất.

- Lý . . .

Mộng Ế Phong trợn to mắt nhìn thiếu niên ở trước mắt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm.

Mộng Ế Phong nghĩ dù kém đến đâu thì chính mình cũng có thể đánh ngang sức với hắn chứ?

Nháy mắt bị phế bỏ?

Sao có thể tiếp thụ điều này?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi là người chủ sự Linh Lung Các hiện tại?

- Ư ư!

Mộng Ế Phong khóc ròng ròng, toàn thân run rẩy, nỗi sợ cái chết khiến gã tiêu tiểu tại chỗ.

- Ngươi và Mộng Thính Vũ là quan hệ gì?

- Ca . . .

Miệng bị Đông Hoàng Kiếm đâm, Mộng Ế Phong chỉ có thể dùng hết khí lực nói ra chữ này.

Lý Thiên Mệnh châm chọc nói:

- Mộng Thính Vũ tuyệt sắc như vậy mà có huynh trưởng vừa xấu xí vừa bao cỏ như ngươi? Đúng là không tưởng.

Trong mắt Mộng Ế Phong tràn đầy tuyệt vọng:

- Ư ư . . .

Lúc này, Khương Thanh Loan đứng ở cửa nhìn mọi thứ bên trong.

Nàng xoe tròn mắt cả buổi, há to mồm có thể nhét vào một con ếch.

Ở trong mắt nàng, con heo mập tà ác như thượng thần vậy mà bị Lý Thiên Mệnh một kiếm đánh gục?

Nghe đối thoại giữa Lý Thiên Mệnh và Mộng Ế Phong, nàng rốt cuộc tin tưởng, chính mình an toàn, được cứu.

Trong lúc vui mừng, Khương Thanh Loan càng không quan trọng sự tình trọng yếu hơn.

- Thiên Mệnh, phụ thân của ta, bà nội Lý Du và ngoại công của ngươi đều bị áp giải đi chỗ người tên là Thập Ngũ điện hạ!

- Đông Dương Ám?

Mắt của Lý Thiên Mệnh càng lạnh băng.

Bọn họ khá may mắn, vừa đến cửa biển Huyền Thiên Hà liền trông thấy Linh Lung chiến thuyền vào đường sông.

Bạch Tử Quân trực tiếp đi tìm Lý Vô Địch, Lý Thiên Mệnh thì chọn lẻn vào xem, vừa lên con thuyền thứ nhất đã thấy ba người Tô Vô Ưu, Khương Thanh Loan bị người đưa lên tầng hai.

Lý Thiên Mệnh chờ một chốc thì trông thấy Mộng Ế Phong trở về, nghe một đoạn đối thoại, đại khái biết sự tình trải qua.

Tuy rằng Lý Vô Địch nói nếu gặp phải Đông Dương Ám thì Lý Thiên Mệnh hãy nhanh chóng đi tìm y, nhưng lần này Khương Thanh Loan cũng bị phát hiện, chứng minh người khác có lẽ đã bị lộ.

Bây giờ mà chờ Lý Vô Địch thì không kịp nữa.

Lý Thiên Mệnh quyết đoán ra tay, trước tiên phế bỏ Mộng Ế Phong này rồi tính.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lẽo hỏi, tay cầm Đông Hoàng Kiếm dí vào cổ họng của Mộng Ế Phong:

- Đông Dương Ám ở trên chiếc thuyền nào?

Mộng Ế Phong không nói chuyện được, chỉ có thể dùng ngón tay giơ số hai.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Bây giờ ta dẫn ngươi đi tìm hắn, nếu ngươi nói dối, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ!

- Ư ư!

Mộng Ế Phong trợn to mắt, vội đổi hai ngón thành số năm, xem ra vừa rồi gã nói dối.

Vèo vèo!

Lý Thiên Mệnh dùng Tam Thiên Tinh Vực trói gô Mộng Ế Phong.

- Muốn sống hãy ngoan ngoãn phối hợp.

- Vâng!

Mộng Ế Phong phun ra máu đầy mồm, quỳ dưới đất, sắc mặt sầu thảm.

Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên ở trong góc nhìn thấy tất cả.

Hai người đã sớm tuyệt vọng, xụi lơ dưới đất, mờ mịt nhìn Lý Thiên Mệnh.

Ở trong mắt hai người, thiếu niên từng đánh gục bọn họ bây giờ lại đánh bại cường giả khiến các nàng buông bỏ tôn nghiêm.

Trông thấy Mộng Ế Phong quỳ xuống trước mặt Lý Thiên Mệnh, run cầm cập như gà con, thế giới của hai nàng sụp đổ.

- Tô Vô Ưu.

Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm bước tới gần họ:

- Sau khi Vũ Văn Thái Cực chết, nghĩa phụ của ta nghĩ tình Tô gia các ngươi từng có cống hiến cho Đông Hoàng tông, cho các ngươi con đường sống cuối cùng, không ngờ hiện tại các ngươi vẫn như vậy. Con người thì không thể được tha thứ hai lần, biết sao?

- Biết, ngươi giết ta đi, sau khi Thần Đô chết, ta đã tuyệt vọng với thế giới này.

Tô Vô Ưu chảy xuống huyết lệ, nhắm mắt lại.

- Ô, cảm khái cuộc đời rồi tưởng như vậy là ta sẽ tha cho ngươi sao? Tô Vô Ưu, kiến thức của ngươi quá nông cạn, ngươi cho rằng ngươi nhìn thấy tàn khốc vô tình thì nguyên thế giới đều như vậy, nói cho cùng chẳng qua là ngươi lấy cớ cho nhân cách ti tiện của mình. Làm sai chuyện thì phải trả giá đắt, nếu ngươi không làm ra tuyển chọn này thì hôm nay ta sẽ cứu ngươi đi, nhưng ngươi đã tuyển chọn thì hãy nhận mệnh đi.

Hai vai Tô Vô Ưu co giật, nước mắt rơi như mưa, bi thương nói:

- Ngươi quá đáng sợ, ta kiếp sau không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi hủy mọi thứ của ta!

- Vậy, tạm biệt.

Xem bộ dáng tội nghiệp đáng thương của Tô Vô Ưu, có lẽ rất nhiều người sẽ tuyển chọn thương hương tiếc ngọc.

Nhưng Lý Thiên Mệnh thì không.

Có điều . . .

Hắn cho hai người chết tốt.

Bình Luận (0)
Comment