Lý Thiên Mệnh mang theo Mộng Ế Phong và Khương Thanh Loan lặng lẽ rời đi, xuống nước hội hợp với Tần Cửu Phủ và Bạch Tử Phong.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu nói:
- Hai vị Điện Vương, người nhà của chúng ta bị đưa đến chỗ Đông Dương Ám. Đông Dương Ám ở trên chiếc thuyền thứ năm.
Tần Cửu Phủ nhíu mày nói:
- Bọn họ đã bại lộ thì tùy thời sẽ có nguy hiểm tính mạng. Lý Vô Địch còn cần thêm chút thời gian để đến đây.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tần Điện Vương, ta có một kế hoạch.
- Như thế nào?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Trong những người này, chỉ có Đông Dương Ám là mang đến uy hiếp, người khác đều dưới Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, không ngăn được các vị. Ta dẫn Đông Dương Ám đi, các vị nhanh chóng đi vào giải cứu người ra, có làm được không?
Tần Cửu Phủ nói:
- Nếu làm như vậy thì tình cảnh của ngươi quá nguy hiểm, hãy để ta làm mồi dụ hắn đi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không được, để ta, Đông Dương Ám sẽ không đuổi theo người.
Bàn về sức hấp dẫn thì đúng là Lý Thiên Mệnh nặng ký nhất.
- Thiên Mệnh, ngươi có chắc không?
- Đúng vậy, bảo đảm không có sơ sót gì, hai vị yên tâm đi.
Tần Cửu Phủ và Bạch Tử Phong liên tưởng đến hắn có thể chặn giết Triệu Thần Hồng, người kia mạnh hơn hai người bọn họ.
Tần Cửu Phủ nói:
- Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi!
Lý Thiên Mệnh giao Khương Thanh Loan và Mộng Ế Phong cho bọn họ, nói:
- Nếu trên chiếc thuyền thứ năm không có Đông Dương Ám thì giết Mộng Ế Phong ngay!
- Được.
Mộng Ế Phong toàn thân mềm nhũn, gã không dám nói dối.
Khương Phi Linh muốn nói chuyện với Khương Thanh Loan, nhưng thời gian không cho phép, vội vàng tạm biệt.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hai lần đều là nàng, sao số xui vậy?
Khương Thanh Loan cáu lên:
- Sao ta biết chứ? Tại ngươi lây xui xẻo cho ta!
Lần trước Quân Niệm Thương bắt cóc con tin, nàng cũng gặp họa.
- Cùng lắm thì bồi thường một ít bảo bối cho nàng.
- Vậy mới được chứ.
Khương Thanh Loan coi như tỉnh táo lại từ trong kinh hồn.
Nói chuyện xong, Lý Thiên Mệnh từ đáy nước lặng lẽ đến gần chiếc Linh Lung chiến thuyền thứ năm.
- Thượng cổ hoàng tộc, hôm nay Đông Dương Ám chết đi, những người khác không cần gấp gáp, rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi!
Lý Thiên Mệnh không phải đến cứu người.
Lần này, hắn đến giết ngươi!
. . .
Chiếc thuyền thứ năm phòng thủ nghiêm ngặt, trên thuyền quả nhiên đều là người của thượng cổ hoàng tộc.
Sau khi Lý Thiên Mệnh xác nhận, hắn trở lại bên cạnh Tần Cửu Phủ.
- Đưa người này cho ta.
Hắn trực tiếp mang đi Mộng Ế Phong.
Mộng Ế Phong run giọng hỏi:
- Ngươi . . . ngươi định làm cái gì? Ta không có nói dối!
- Không trọng yếu.
Lý Thiên Mệnh một kiếm đâm xuyên thân thể Mộng Ế Phong, gã mất mạng tại chỗ.
. . .
Nửa đêm.
Bịch!
Một người và một xác chết thú bản mệnh rớt xuống sàn tàu chiếc Linh Lung chiến thuyền thứ năm.
Mọi người kinh ngạc, một thiếu niên tóc trắng ngồi trên mép thuyền.
- Lý Thiên Mệnh!!!
Trong phút chốc, toàn thuyền oanh động.
Trên chiếc thuyền thứ năm, đi theo bên cạnh Đông Dương Ám trên cơ bản đều là người của thượng cổ hoàng tộc.
Đặc điểm của Lý Thiên Mệnh gồm tóc trắng, đôi mắt màu vàng đen, đặc biệt rõ rệt, nhìn thoáng qua liền nhận ra.
Ở cửa biển Huyền Thiên Hà này, chợt thấy kẻ địch lớn của thượng cổ hoàng tộc khiến cả đám giật nảy mình.
- Đây là xác chết của Linh Lung các chủ!
- Hắn giết Mộng Ế Phong!
Trong đám người vang lên tiếng hét kinh hoàng.
- Bên trong là ai? Đi ra chịu chết!
Lý Thiên Mệnh nhảy lên sàn tàu, ném Tam Thiên Tinh Vực ra.
Phập phập!
Xiềng xích lấp lánh vì sao đâm ra ngoài, chớp mắt xuyên thủng thân thể mười mấy thượng cổ hoàng tộc.
Rầm!
Vung mạnh, các xác chết nháy mắt bị ném ra ngoài.
Lý Thiên Mệnh xông hướng cửa:
- Lăn ra đây!
Ngay lúc này, cửa lớn bỗng bật mở, Đông Dương Ám mặc áo đen xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.
- Lý Thiên Mệnh, địa ngục không cửa ngươi xông vào?!
Khi Đông Dương Ám làm Tử Linh Điện Vương thì luôn là Điện Vương thứ hai của Thập Phương Đạo Cung, thực lực đứng sau Bạch Mặc, trước mắt là Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng, có hơn mười năm tiến bộ.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy Đông Dương Ám liền thay đổi sắc mặt, xoay người bỏ đi:
- Là ngươi?
Đương nhiên, đây chỉ là diễn kịch.
Hắn quá quan trọng với thượng cổ hoàng tộc, thế cho nên Đông Dương Ám không suy nghĩ sâu xa điểm đáng ngờ về mặt chi tiết.
Một Lý Thiên Mệnh đủ buộc Thập Phương Đạo Cung tan vỡ, nếu để cho hắn chạy, chẳng phải là phí của trời?
Mắt Đông Dương Ám sâu thẳm, dứt khoát đuổi theo ngay.
Vèo vèo!
Hai bóng đen lao nhanh trên mặt biển, tốc độ ngang nhau.
Oong!
Đông Dương Ám cuốn lấy sóng biển, như bão tố xông về phía Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Tần Cửu Phủ và Nguyên Sấm thừa dịp này leo lên chiếc thuyền thứ năm.
Bọn họ thủ đoạn nhanh mạnh, gặp đối thủ liền một kích tất sát. Thượng cổ hoàng tộc đang khan hiếm cường giả, căn bản không có người ngăn được bọn họ.
Trong chớp mắt, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy bóng dáng Lý Du và Vệ Thiên Thương.
Bọn họ còn khỏe mạnh, Lý Thiên Mệnh thở phào một hơi, nhưng người thân lại lần nữa bị uy hiếp, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận từ lâu.
Mới nãy con tin nằm trong tay đối phương, Lý Thiên Mệnh không tiện bùng nổ. Hiện tại, khi nhóm Tần Cửu Phủ cho rằng Lý Thiên Mệnh sẽ nương biển cả bỏ chạy thì hắn dừng bước ở phương xa, quay đầu, lạnh băng nhìn Đông Dương Ám xông tới.
Đông Dương Ám cuốn sóng biển đánh vào người Lý Thiên Mệnh.
Đông Dương Ám nheo mắt nói:
- Làm bộ làm tịch cái gì?
Nói xong Đông Dương Ám giật mình, ngoái lại nhìn, vừa lúc trông thấy Tần Cửu Phủ và Bạch Tử Phong đang cứu người.
Đông Dương Ám không kiềm được lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Điệu hổ ly sơn? Chẳng lẽ ngươi không biết đối với hoàng lộc chúng ta thì giá trị của ngươi cao hơn trăm vạn người này?
- Ta biết chứ, nhưng có một việc mà Thập Ngũ điện hạ nhà ngươi không biết.
Một tay Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, khi nói chuyện, một con cự thú ngoi lên từ mặt nước, nâng hắn lên. Một con phượng hoàng lửa đáp xuống vai hắn. Khi Đông Dương Ám quay đầu lại, còn trông thấy một chú mèo con màu đen, lôi đình đen hùng dũng quấn quanh người nó, mèo đen đứng trên mặt biển chặn đường lui của Đông Dương Ám.
Cảnh này khiến Đông Dương Ám cười khẩy hỏi:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Cuộc chiến Thập Phương Thiên Địa Bảng, Lý Thiên Mệnh còn cùng trình độ với tôn tử Khương Thừa Phong của lão, mới qua mấy tháng đã mơ giết lão?
Đông Dương Ám âm trầm lạnh lùng nói:
- Ta biết ngươi tiến bộ siêu nhanh, mười ngày trước ngươi vừa cùng Dạ Lăng Phong đánh bại Ngụy Kỵ. Mới qua mười ngày, nếu ngươi đột phá đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng, ngươi nghĩ mình là thần sao?
Đông Dương Ám lấy ra thánh thú binh của mình từ trong nhẫn tu di: Hắc Ma Hải Thần Kích.
Hắc Ma Hải Thần Kích âm u đen thui, cây ba chĩa cực kỳ sắc bén, bên trên có tám mươi ba sợi thánh thiên văn, sát khí ngút trời. Đông Dương Ám tay cầm Hắc Ma Hải Thần Kích, tựa như ma biển cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con cự thú Cửu Anh đáp xuống mặt biển, toàn thân đều là vảy giáp màu đen, gai xương trải rộng, có được tám cái đầu, chứng minh thiên phú đứng đầu của lão.
Nhưng điểm đáng sợ nhất của con Cửu Anh này là cái đuôi của nó, đuôi vừa mảnh vừa dài, hơi giống đuôi bò cạp, có trên trăm cái đuôi, mỗi cái đều là roi dài, phần cuối đuôi quả nhiên có gai nhọn như mũi thương, còn là móc câu ngược, khi cắm vào người sẽ kéo rách thịt.
Nhìn từ xa, trên trăm cái đuôi bò cạp giống như roi dài công năng giống Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh, mỗi sợi dài hai mươi thước, thả ra thì tựa như tóc của ma quỷ.
Đây là Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh, có tám mươi mốt đốm sao, xem như cực kỳ hiếm thấy trong Thần Đô, Thánh Thú Cổ bát giai đã trưởng thành.
Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh còn là thú bản mệnh song thuộc tính thủy và độc, biển cả cũng là chiến trường của nó. Bàn tay của nó rất dày rộng, đủ để di chuyển nhanh trong nước, trên trăm cái đuôi là trường thương trong biển.
Nhìn ra được, ở trong biển cả thì con thú bản mệnh này của Đông Dương Ám mạnh còn hơn lão.