- Ta có phải là thần hay không, ngươi thử qua liền biết.
Trong giông tố biển cả, Lý Thiên Mệnh vỗ Thiên Chi Dực, trường thời gian cuốn sạch, bao trùm mảnh thiên địa này trong vòng khống chế tốc độ của Khương Phi Linh.
Tóc trắng bay phần phật trong gió biển, Lý Thiên Mệnh lắc người trực tiếp giết hướng Đông Dương Ám.
Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang cơ hồ ra tay cùng một lúc.
Đông Dương Ám cười nhạt:
- Ngươi biết chữ chết viết như thế nào không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Ta biết, ta đã từng dùng xác của Đông Dương Phong Trần bày thành một chữ chết, dạy cho hắn nhận biết chữ này.
Đông Dương Ám nghe thấy câu nói này, đầu óc tê dại.
Đông Dương Ám cười phá lên:
- Thập Phương Đạo Cung ra hạng hung tàn như phụ tử các ngươi chẳng khác nào quay lưng với tín nghĩa khí.
- Ngươi sai, kiểu như ta không gọi là hung tàn mà là không thẹn với lòng, thay trời hành đạo! Tộc Cửu Minh các ngươi nghịch đạo mà đi, chết cũng không hối cải, mới là hung tàn chân chính!
- Đông Dương Ám, hôm nay người đoạt tính mệnh của ngươi không phải ta, mà là ý trời!!!
Ầm!
Quyết chiến trên đại dương bỗng bùng nổ.
Dưới thân Đông Dương Ám, Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh rống một tiếng, tám cái đầu cùng gầm lên, chui vào đáy nước, thi triển thần thông: Hắc Hải Địa Ngục.
Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh cuốn lấy, trong phạm vi mấy nghìn thước cửa biển điên cuồng xoay tít, biến thành vòng xoáy màu đen. Hắc Ngục Độc của nó nhiễm vào nước, lan tràn qua, khiến mặt biển bốc khói đen, thậm chí hình thành lửa độc màu đen lan tràn ra, ập hướng nhóm Lý Thiên Mệnh.
- Grao!
Thân thể to lớn của Lam Hoang chìm vào trong nước, thần thông Sơn Hải Giới có thể bảo chứng nó tạm thời không bị Hắc Ngục Độc tàn phá.
Phập phập phập!
Hàng trăm cái đuôi của Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh đâm tới, không chỉ nhằm vào Lam Hoang, bốn người Lý Thiên Mệnh đều là mục tiêu công kích của nó.
Oong!
Đại dương nổ tung, vô số sóng biển cuốn hướng bầu trời.
Keng keng keng!
Diệt Tuyệt Thần Kiếm của Lam Hoang chặt chém, đuôi của Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh bị đứt một cái, nó ăn đau rú lên.
Nhưng Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh cũng đâm xuyên qua Sơn Hải Giới, đâm vào bụng của Lam Hoang.
Oong oong!
Cửu Trọng Quỳ Hải ở phần bụng của Lam Hoang xoay tít, cứng rắn triệt tiêu lực lượng đâm xuyên lần này.
Toàn thân bé rùa bự đều là giáp trụ, đầu rồng, vuốt rồng, đuôi rồng có thể thu vào thân thể, vào phút mấu chốt có thể né tránh rất nhiều thương tổn.
Cùng lúc đó, Lục Đạo Hỏa Liên của Huỳnh Hỏa đã đốt người Đông Dương Ám, ngăn cách lão và Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh.
Đối phương chỉ có hai cá thể chiến đấu, đánh bại từng mục tiêu là phương thức tốt nhất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vòng xoáy lôi đình như Hồn Thiên Điện Ngục chồng lên vòng xoáy Hắc Hải Địa Ngục quấn lấy Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh, lôi đình hùng dũng cộng thêm Vạn Ma Độc Nha của Meow Meow, đối thủ liên tục hét thảm.
Bị Ngự Thú Sư sinh ba vây công tuyệt đối là ác mộng.
Hành động của Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh bị hạn chế, liên tục thi triển mấy thần thông đều không làm nên chuyện gì.
Trên trăm cái đuôi của Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh đâm xuyên tạm thời không thể hình thành đả kích trí mạng cho bé rùa bự.
Đông Dương Ám càng khó chịu hơn, bởi vì lão đối mặt Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa hợp sức.
Lý Thiên Mệnh ở ngay trước mặt, chim lửa thì ở phía sau.
- Giết ngươi, ta chỉ dùng một chiêu!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong biển cả dâng sóng, hai tay Lý Thiên Mệnh cầm kiếm, bên người là vô số nước biển trào dâng.
Tóc dài bay đầy tởi, uy lực của Bất Diệt Kiếm Thể hùng dũng bộc phát, hơn bảy nghìn Bất Diệt Kiếm Khí bắn ra từ người hắn, kiếm khí đủ màu sắc khuếch tán, khiến hắn tựa như thượng thần.
Trên Đông Hoàng Kiếm tự động hình thành kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng nháy mắt khuếch trương hơn năm mươi thước, trực tiếp bao lấy Đông Dương Ám, kiếm khí màu đen vàng cuồng bạo nhiều hơn một vạn.
- Chết đi!
Lý Thiên Mệnh gầm lên, kiếm khí nổ tung.
Thần Tiêu đệ tứ kiếm!
Bốn kiếm đạo địa, hỏa, lôi, thủy hội hợp, Bất Diệt Kiếm Khí bốn loại thuộc tính đánh ra, kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng xé rách vô số sóng triều, giết tới trước mắt Đông Dương Ám.
Đây là cảnh tượng có thể gọi là khủng bố, khiến Đông Dương Ám da đầu tê dại.
Đông Dương Ám cắn răng, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến lão vượt qua khó chịu, điều chỉnh trạng thái của mình đến cao nhất.
Nhưng không thể che giấu ý chí suy sụp từ tận đáy lòng.
- Tại sao một đứa nhóc hơn hai mươi tuổi lại làm ta cảm thụ được sợ hãi? Hay đây là trên trời phái hắn đến chấm dứt con đường nghịch thiên của thượng cổ hoàng tộc ta sao?!
Trong lòng Đông Dương Ám vô cùng bi thương.
- Thiên đạo bất công, vậy ta sẽ nghịch thiên của ngươi! Cướp đạo từ trời thì có gì sai? Giết kẻ này rồi, tặc lão thiên chẳng là gì!
Đông Dương Ám khí huyết cuồn cuộn, toàn thân cơ hồ sắp nổ tung, lão dâng lên đấu chí vô biên, điều chỉnh đến trạng thái mạnh nhất cuộc đời mình.
Đông Dương Ám múa Hắc Ma Hải Thần Kích, bạo sát đâm ra.
Hải Ma Loạn Thế Quyết: Ma Lâm Hải Vực.
Trong chiêu này, Đông Dương Ám loạn như ma, cuốn lấy nước biển cả vô tận tựa như con cự thú đụng hướng Lý Thiên Mệnh.
Trong nước biển chấn động, Đông Dương Ám bá đạo vô song, tam xoa kích quét ngang.
Nhưng mà!
- Tổ cha nó! Dám lơ Kê gia của ngươi hả?!
Chim lửa nổi giận, nó một đường truy sát Đông Dương Ám nhưng lão như nổi điên, chỉ nhằm vào Lý Thiên Mệnh.
Chim lửa nếm được nỗi bực tức bị coi nhẹ, giận không kiềm được, vận dụng Luyện Ngục Hỏa Ảnh đuổi theo.
Vèo!
Viêm Thần Đế Dực của Huỳnh Hỏa mang theo hơn ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí bạo phát đâm ra.
Phập!
Dù trên người Đông Dương Ám có hộ thuẫn và hộ giáp, nhưng trúng chiêu này vẫn phun ra vòi máu.
Sắc mặt Đông Dương Ám vặn vẹo đổi thành màu gan heo.
Đông Dương Ám quá để ý Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn bỏ qua chim lửa nhỏ bé.
Kết quả là trước cuộc quyết đấu chung cực thì lão trúng một đòn trí mạng của Huỳnh Hỏa trước.
- A!!!
Nỗi đau nhói đó có ai hiểu thấu?
Càng khiến Đông Dương Ám tuyệt vọng là cơ hồ vào giây tiếp theo, Lý Thiên Mệnh phá tan sóng biển, Đông Hoàng Kiếm chém ra một nhát kinh thiên.
Đông Dương Ám hộc máu, con ngươi co rút, ý chí đã sụp đổ.
- Chết đi!!!
Hắc Ma Hải Thần Kích hất lên trên.
Keng!
Kiếm thế kinh thiên của Đông Hoàng Kiếm kẹt vào giữa hai mũi nhọn của tam xoa kích.
Răng rắc!
Ba mũi nhọn bị gãy một mũi.
Lý Thiên Mệnh tức giận quát to:
- Đông Dương Ám, kẻ chết là ngươi!!!
Đông Hoàng Kiếm bạo sát chém xuống, kiếm khí ngập trời nuốt chửng Đông Dương Ám.
Bùm!
Một kiếm nổ Đông Dương Ám thành mảnh vụn, nháy mắt rải rác trên đại dương.
- Đông Dương Ám, chúc mừng ngươi, chưa đốt mà tro cốt đã rải ra biển.
Trước khi chết, Đông Dương Ám để lại một ánh mắt run rẩy.
Khi đó, thế giới tinh thần của lão đã sụp đổ, triệt để sợ hãi, đó là nỗi sợ ngày tàn của thượng cổ hoàng tộc.
Keng!
Kiếm quét ngang, một tròng mắt rơi trên thanh kiếm.
Đó là con mắt của Đông Dương Ám.
Nó còn đang run rẩy nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Bây giờ hỏi ngươi, ta là thần sao?
Tròng mắt kia hoàn toàn vụt tắt tia sáng, con ngươi xám trắng.
- Kiếp sau nhớ tốt với người khác một chút, mọi người cùng là sinh mệnh, không phân biệt quý tiện.
Lý Thiên Mệnh nói người khác là ám chỉ dân chúng Đông Hoàng Cảnh chen chúc trong khoang thuyền, thê thảm tuyệt vọng.
- Nhỏ yếu có tội, nhưng sinh mệnh vô tội.
Lý Thiên Mệnh bò lên từ nơi nhỏ yếu nhất, hắn càng biết người bình phàm bất lực thế nào, khiến người run rẩy biết bao.