- Chúng sinh có mệnh, thế đạo thịnh vượng thì mới có Đế Quân!
Xung đột ý chí là xung đột lớn nhất trong thiên địa.
Đây là trung tâm khiến Lý Thiên Mệnh và thượng cổ hoàng tộc không chết không ngừng.
. . .
Đông Dương Ám bị Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa vây công, chết trận tại chỗ.
Bách Vĩ Hắc Ngục Cửu Anh muốn chạy trốn nhưng bị một người ba thú chặn giết trong vùng biển.
Cho dù là cự thú, bị đại dương nuốt vào thì không chừa mẩu xương.
Giải quyết xong tất cả điều này, Lý Thiên Mệnh đứng trên lưng của Lam Hoang, nhìn qua.
- Thượng thần!!!
Trăm vạn người chen chúc trên sàn tàu Linh Lung chiến thuyền, bộc phát ra tiếng hò reo.
Lý Thiên Mệnh nhìn những ánh mắt cuồng nhiệt kia, bọn họ mừng rớt nước mắt xem chính mình.
Thậm chí có người quỳ lạy.
Lý Thiên Mệnh ngẩn ngơ:
- Đây là cái gì?
Trong đôi mắt của hắn nhìn thấy một lực lượng khó thể tưởng tượng đang từ trên thân thể trăm vạn người hội tụ vào người của mình.
Đó là từng luồng sương mù trắng, nhưng tuyệt đối không phải linh hồn, thân thể từng người đều có sương mù trắng này, chúng nó hội tụ lại chui vào thức hải của Lý Thiên Mệnh.
Ngay sau đó, sự tình càng thần kỳ đã phát sinh.
Có sương mù trắng thấm nhuần, Thiên Ý Đế Hoàng của hắn lại trưởng thành.
Đó là tốc độ trưởng thành siêu đẳng, ít nhất nhanh hơn khổ tu hằng ngày rất nhiều. Trong quá trình này, Lý Thiên Mệnh cảm thụ được tâm trạng của mỗi người.
Bọn họ ở trong khoang thuyền tuyệt vọng âm u, nghênh tiếp bọn họ là run rẩy và tử vong. Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh xuất hiện như chúa cứu thế, mang đến ánh sáng hy vọng.
Lý Thiên Mệnh dùng kiếm khí ngập trời nuốt chửng Đông Dương Ám, cảnh tượng đó khắc sâu trong tim mỗi người.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh vang lên vô số âm thanh.
Hắn nhìn thấy linh hồn của mỗi người, nhìn thất tình lục dục, vui buồn hợp tan của bọn họ, bỗng chốc khiến hắn rơi lệ.
Bởi vì, mỗi người là sinh mệnh sống sờ sờ, bọn họ giống như hắn, có người yêu thương nhất, có nhiệt tình yêu thương với cuộc sống, có tình yêu mông lung, có thủ hộ gia đình, có trách nhiệm và kiên trì.
- Đều là người sống sờ sờ, chỉ vì chính mình mạnh mẽ nên gọi bọn họ là cá nhỏ? Nhưng trong cá nhỏ nhất định sẽ đi ra một con cá có thể ăn mất ngươi!
Trong đôi mắt màu vàng đen của Lý Thiên Mệnh lấp lóe tia sáng.
Lý Thiên Mệnh phát hiện con mắt thứ ba trên cánh tay hắc ám không thể nhìn thấu sương mù trắng đến từ trăm vạn người.
Nghĩa là người khác cũng không thấy được.
Chỉ có đôi mắt đến từ Hỗn Độn Thần Đế nhìn thấy tất cả điều này.
- Thiên Mệnh, đây gọi là thiên ý của chúng sinh! Có thiên ý của chúng sinh thì mới nâng Thiên Ý Đế Hoàng thành tựu vạn cổ đệ nhất chính đạo! Chỉ khi nào khai sáng ra thịnh thế thiên đạo hưng thịnh nhất từ vạn cổ đến nay thì mới thành tựu vạn cổ đệ nhất Đế Quân! Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Một âm thanh như hồng chung chấn động tâm trí, tựa như thể hồ quán đính.
Khoảnh khắc đó, Lý Thiên Mệnh ngộ ra.
- Đế Quân!
Hắn nước mắt lưng tròng.
Âm thanh của Hỗn Độn Thần Đế đã biến mất từ lâu.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết, giờ khắc này, hắn chân chính mở ra cánh cửa truyền thừa Đế Quân.
Hắn có thể hấp thu thiên ý của chúng sinh để thành tựu Thiên Ý Đế Hoàng của mình, điều này sẽ không làm hại chúng sinh, không giống như Luân Hồi Kính tươi sống hại chết người.
Thậm chí, trong vô hình, Thiên Ý của Lý Thiên Mệnh càng có thể khiến trăm vạn chúng sinh mở ra ngộ tính, thay da đổi thịt.
Nhưng tất cả điều này chỉ mới vừa bắt đầu, sẽ không quá rõ rệt.
Đây mới là đạo của Đế Hoàng chân chính.
- Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Tám chữ này khắc vào tim.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy mình rất may mắn.
Thánh tộc Lý thị cho hắn học được nghịch thiên sửa mệnh.
Thiên Ý Đế Hoàng thì cho hắn học được lòng giữ chính đạo.
Đây là hai nền móng căn bản hình thành nhân cách của hắn.
Đôi mắt đến từ Đế Quân mở ra, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy đường đế thông thiên của mình hiện ra rõ ràng.
- Người tu luyện, trọng yếu nhất vĩnh viễn là ý chí!
Có hồn thế nào thì làm người thế ấy.
Đêm nay, Lý Thiên Mệnh cứu trăm vạn người, trăm vạn người này cho hắn học được rất nhiều.
- Nhưng không ngờ Thiên Ý Đế Hoàng trưởng thành nhiều như vậy, chắc mình có thể đột phá đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng.
Thiên Ý là căn bản để đột phá cảnh giới, hiện giờ có đủ Thiên Ý, tới Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng không cần bao nhiêu thời gian.
Đương nhiên, phải dàn xếp trăm vạn người này trước đã.
- Chém giết Mộng Ế Phong và Đông Dương Ám tương đương với kế hoạch của Càn Đế không có trụ cột nòng cốt. Nhưng bọn họ ít nhất bắt nghìn vạn người, nhiệm vụ của ta còn chưa kết thúc.
Không khách khí nói, Lý Thiên Mệnh lần này lập công lớn.
Đông Dương Ám, Hoàng Sùng Hoán, Triệu Thần Hồng, Ngụy Kỵ, Sùng Dương Thái Thượng . . .
Những người này chết, dưới tay Càn Đế trừ hai nhi tử Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng thì không còn bao nhiêu người dùng được.
. . .
Tần Cửu Phủ và Bạch Tử Phong đang sắp xếp cho trăm vạn người lên bờ, đối với đám người này thì trên bờ an toàn hơn.
Bọn họ bắt cóc Linh Lung chiến thuyền trước, đến lúc đó còn phải đưa những người này nguyên vẹn về Đông Hoàng Cảnh.
Lý Thiên Mệnh trở về liền hỏi:
- Điện Vương, giết sạch chưa?
Tần Cửu Phủ trả lời:
- Ừ, để bảo hiểm, không cho bất cứ người nào chạy đi.
Điều này chứng minh các tiền bối Thập Phương Đạo Cung thật sự sửa đổi phong cách rồi.
- Ta đi gặp người nhà của mình đây.
Lý Thiên Mệnh đến chỗ đám đông.
- Thượng thần! Thượng thần!
Rất nhiều dân chúng không quen Lý Thiên Mệnh, bọn họ nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng, thậm chí có người quỳ xuống, cảm kích rơi lệ.
- Mọi người đừng nghĩ nhiều, ta cũng chỉ là người tu luyện bình thường, trước kia ta là thiếu tông chủ của Đông Hoàng tông, mọi người có nghe nói chưa?
- Có nghe qua!
- Thật là lợi hại, đại ca ca!
Trông thấy khuôn mặt tươi cười của mỗi người, Lý Thiên Mệnh cũng thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Khương Phi Linh xuất hiện ở bên cạnh hắn, hai người cùng nhau đi tới chỗ nhóm Lý Du.
- Bà nội, ngoại công!
Lý Thiên Mệnh chạy chậm đến.
Mặc kệ vừa rồi hắn có uy phong cỡ nào thì khi đến trước mặt hai vị này, hắn chỉ là đứa trẻ trong mắt họ.
Lý Du khóc ròng nói:
- Tôn tử Thiên Mệnh của ta, quá dữ dội! Bà nội tự hào vì ngươi, mau cho bà nội ôm một cái!
Vệ Thiên Thương dở khóc dở cười nói:
- Nên là ta ôm trước chứ? Đây là ngoại tôn ruột của ta!
Lý Du trợn trắng mắt:
- Không biết ưu tiên cho nữ à?
- Được được được.
Vệ Thiên Thương mỉm cười nhìn đứa trẻ này, kỳ thực trong lòng đã run rẩy thật lâu.
Lý Thiên Mệnh ném Lý Du lên cao.
Lý Du hét to:
- Thả xuống, thả xuống! Cháu rùa này, làm bà già thấy chóng mặt quá!
Lý Thiên Mệnh cười lớn:
- Bà nội nói như vậy chẳng khác nào bảo mình là rùa đen.
Mọi người cười to.
Bên kia, Khương Phi Linh và Khương Thừa, Khương Thanh Loan gặp nhau, cũng chảy nước mắt nước mũi, ôm nhau khóc.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, nhóm người Thần Thánh, Tuyết Lam đều ở chung chỗ với Khương Thừa.
Lý Thiên Mệnh gật đầu chào:
- Thần thúc.
Thần Thánh giơ ngón tay cái lên, nói:
- Thiên Mệnh, nợ ta ngọc báu thiên văn màu vàng tính khi nào thì trả lại?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Thúc, ngọc báu thiên văn màu vàng này quá quý trọng, lát nữa ta trả lại người mấy Thần Nguyên cấp thiên thượng phẩm.
Thần Thánh nói:
- Vậy à, thế thì tiếp tục nợ đi, ta lấy tạm Thần Nguyên cấp thiên.
- Ha ha!
Sau khi cười xong, Thần Thánh cảm khái một câu:
- Thiên Mệnh, nhiều lần trải qua nghìn hiểm, giết vạn địch, ngươi vẫn là hài tử tốt năm xưa, không quên tấm lòng son, từ thủy đến chung, con đường về sau ngươi nhất định có thể đi càng tốt!
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt nói:
- Thúc cứ thổi phồng tiếp đi, ta cũng thấy xấu hổ rồi.
- Đánh ngươi bây giờ!