Tuyết Lam đứng bên cạnh Thần Thánh sớm đã ngây ra như phỗng.
Nàng đứng ở chỗ này như một đứa ngốc.
- Thiên Mệnh, vẫn luôn không có cơ hội xin lỗi ngươi . . .
- Dì Lam, không cần, đi nhiều, bây giờ ta đã hiểu, so với rất nhiều người thì dì không khiến người ghét lắm.
Tuyết Lam hỏi:
- Câu này của ngươi là khích lệ hay khen ngợi vậy?
- Dì cứ xem nó như là khích lệ đi!
- . . .
Tuy nói vậy nhưng Tuyết Lam nhìn qua hai nhi tử của mình.
So sánh rồi mới thấy chênh lệch tâm lý lớn quá.
Khó chịu, muốn khóc.
Trừ nàng ra, người chênh lệch tâm lý càng lớn là nhóm người Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên.
- Biểu ca!
Bọn họ đồng thanh hô to, gục đầu sát ngực.
. . .
Bên Tần Cửu Phủ kêu Thập Phương Đạo Cung phái vài người đến đây, vừa tạm thời dàn xếp dân chúng Đông Hoàng Cảnh ở bên cạnh Huyền Thiên Hà.
Lý Thiên Mệnh đột phá cảnh giới đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng ngay tại bờ sông này.
Lần này thu hoạch có thể nói là ra ngoài dự liệu, nhưng hợp tình hợp lý.
Trở thành người thừa kế của Hỗn Độn Thần Đế, sớm muộn gì hắn sẽ bước lên con đường thiên ý của chúng sinh.
Vừa mới đột phá, Lý Vô Địch liền từ Thương Lan Hà chạy đến.
Lý Vô Địch trợn to mắt nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi giải quyết xong rồi?
Người khác nhìn Lý Vô Địch thì cảm thấy y là quái vật, nhưng hiện tại ở trong mắt của y, Lý Thiên Mệnh mới là quái vật.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Thế nào? Có phục không hả, đệ nhị thiên tài Đông Hoàng Cảnh?
Lý Vô Địch bĩu môi nói:
- Đệt, làm phản hả? Có tin là ta thừa dịp mình mạnh hơn ngươi thì đập cho một trận không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy thì người phải chuẩn bị tinh thần nửa đời sau nằm liệt giường.
Lý Vô Địch ám muội nói:
- Ôi, nghe như ngươi rất mạnh chuyện ấy, muốn ủi luôn phụ thân của mình?
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Ôi mợ, đi chết đi! Lúc ta ở Thần Đô, đừng nói là người ngày ngày làm chuyện ấy với Lão Diệp nhé?
Lý Vô Địch rít gào:
- Câm mồm! Lão tử là thẳng nam cứng như thép!
- Bốn chữ này có thể che giấu thuộc tính cong của người sao?
- . . .
Phụ tử ồn ào một lúc rồi Lý Vô Địch mới vào việc chính.
Lý Vô Địch nghiêm túc nói:
- Thiên Mệnh, lần này trước khi xuất phát ngươi không nói chính mình đột phá, bị ngươi thành công lên mặt. Bây giờ ta hỏi ngươi, giới hạn thực lực của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu? Điều này rất quan trọng với quyết sách tiếp theo của Đạo Cung chúng ta.
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Gần đây đột phá hơi ào ạt, nếu người không thi triển Huyết Ma Biến thì có lẽ ta ngang ngửa lực lượng với người.
Lý Vô Địch vừa vui mừng vừa khó chịu:
- Ngươi ăn pín trâu hay sao mà tăng nhanh vậy? Điều này khiến lão tử biết đút mặt vào đâu?
Lý Thiên Mệnh nheo mắt cười nói:
- Thói quen là được.
- Cầm thú!
Lý Vô Địch hùng hổ:
- Nhưng như vậy rất tốt, hoàng tộc xem ta là mục tiêu chính, căn bản không dự liệu được ngươi vươn lên hung mãnh như vậy. Lần này ngươi giết Đông Dương Ám và Mộng Ế Phong, cơ hồ càn quét sạch cường giả bên ngoài Thần Đô của họ, tiếp theo, bọn họ còn lại cực kỳ ít người có thể ở bên ngoài chủ sự. Ta không ra tay, bọn họ không biết ta từng đến đây, vậy là chuyện ta có thể định vị trí của Càn Đế vẫn chưa bị lộ.
Càn Đế lặng lẽ rời đi, nếu trong khoảng thời gian này Lý Vô Địch dám xuất hiện ở Huyền Thiên Hà giết Đông Dương Ám, chắc chắn đối phương sẽ hoài nghi.
Lần trước giết Hoàng Sùng Hoán là vì hai người kia tìm đường chết rời khỏi đại quân, không dễ gây nghi ngờ.
Bình thường thì nếu Càn Đế còn ở Thần Đô, Lý Vô Địch nào dám chạy đến nơi đây?
Phải biết rằng, so với trăm vạn đại quân của Thập Phương Đạo Cung, người Càn Đế càng muốn giết là Lý Vô Địch.
Giá trị của y ở trong mắt Càn Đế còn hơn đại quân trăm vạn.
Thượng cổ hoàng tộc không dự liệu được bọn họ có thể chặn lại dân chúng Đông Hoàng Cảnh gồm hai nguyên nhân chính.
Thứ nhất: Càn Đế không biết Lý Vô Địch nắm chắc hành tung của lão.
Thứ hai: Lý Thiên Mệnh có thực lực giết Đông Dương Ám và Mộng Ế Phong.
Trong giả thiết của hoàng tộc, Lý Vô Địch, Bạch Mặc, Dạ Nhất đều không dám rời khỏi Đạo Cung.
Căn bản không có người có thể ngăn trở Đông Dương Ám!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghĩa phụ, hiện tại Càn Đế đã trở lại chưa?
Lý Vô Địch nghiêm túc nói:
- Còn chưa, vị trí hiện nay của lão hơi gần Đệ Nhất Thần Vực trong chín Thần Vực: Thái Cổ Thần Vực. Đầu của Đế Thú bị ta chém, muốn chân chính khôi phục như ban đầu thì cần có thánh Linh Túy, trong phạm vi Thần Quốc không có. Nhưng Càn Đế đã ngủ đông một thời gian ở cùng một chỗ, ta phỏng chừng lão có mục tiêu chính xác. Chờ lão lấy được mục tiêu ước chừng sẽ trở về, chúng ta phải tranh thủ trước lúc đó triệt để chặn đứng nghìn vạn người Đông Hoàng Cảnh bị áp giải.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩa phụ, nếu người còn chưa ra tay thì hãy trở về đi, việc ở đây giao hết cho ta.
Nắm giữ vị trí của Càn Đế, nhìn như là việc nhỏ, kỳ thực chi tiết này cực kỳ mấu chốt.
Khi chưa bị hoài nghi thì cứ cố giấu.
Lý Vô Địch nói:
- Ta đang có ý này, bên này từ ngươi lo, ta kêu Tần Cửu Phủ và người khác đi Thương Lan Giang, gặp chiến thuyền của đối phương thì ám sát sạch đã, không thể để tin tức nào truyền ra. Hiện tại người của bọn họ cao lắm là Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Ưm, hiểu rồi.
- Rút!
Nói xong, Lý Vô Địch trực tiếp rời đi.
Đi chưa được vài bước, Lý Vô Địch quay đầu lại, mắt sáng ngời nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao vậy?
- Thiên Mệnh, ngươi thật sự có thể quyết đấu với Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng?
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh kiên định nói:
- Có thể!
Lý Vô Địch lạnh lùng nói:
- Vậy chờ ta trở lại sẽ thương thảo với Bạch Mặc, Dạ Nhất, xem coi có thể tranh thủ chủ động xuất kích giết Đông Dương Dục, Đông Dương Lăng trước khi Càn Đế trở về hay không.
Lý Thiên Mệnh mắt sáng ngời hỏi:
- Khiến Càn Đế thành nguyên soái mình không?
- Đúng vậy! Không to gan thì không phá được cục, thực lực của ngươi là một điểm trụ lớn. Chỉ cần Càn Đế không ở, cường giả của Đạo Cung chúng ta vượt xa rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩa phụ, nói thật, ta không kịp đợi.
- Được rồi, nếu có quyết định thì ta sẽ phái người lại đây thay thế ngươi ngay.
Nói xong, Lý Vô Địch biến mất trong bóng đêm.
Lý Thiên Mệnh đứng lên, nhìn phương hướng Thần Đô ở phía xa.
- Giây phút quyết chiến đã đến!!!
. . .
Trong bóng đêm, có mười ba chiếc Linh Lung chiến thuyền rêu rao lướt sóng, thắng lợi trở về.
Phập!
Phập!
Trong bóng tối, một thanh trường kiếm màu đen vụt qua, một nam nhân bịt mặt mặc áo giáp màu đen lướt qua đám người.
Vù vù vù vù vù!
Từng xác chết ngã xuống sàn tàu.
Tất cả diễn ra trong câm lặng.
Từ con thuyền thứ nhất đến con thuyền cuối cùng.
Một đà chủ Linh Lung Các Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng nhận ra tiếng vang lạ:
- Ngươi là ai?
- Làm việc tốt không để lại tên, hãy gọi ta là người tốt.
Phập!
Trường kiếm màu đen vụt qua, đà chủ đầu lìa khỏi cổ.
Chưa đầy một khắc đồng hồ, người của Linh Lung Các và thượng cổ hoàng tộc chết hết.
Lý Thiên Mệnh hét hướng bên bờ:
- Giải quyết xong, đến cứu người!
Đám người Thần Thánh, Khương Thừa đi lên hỗ trợ.
Khương Thừa khen:
- Thiên Mệnh, bộ dạng của ngươi hiện giờ là anh hùng hào kiệt, như một hiệp khách.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhạc phụ, khen ta như vậy, có thể bớt chút lễ hỏi không?
Chu Tước Vương nói:
- Không được, quy củ là quy củ.
- . . .