Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 812 - Chương 812 - Con Cháu Đạo Cung, Đồng Bào Sống Chết (Tt)

Chương 812 - Con cháu Đạo Cung, đồng bào sống chết (tt)
Chương 812 - Con cháu Đạo Cung, đồng bào sống chết (tt)

Đây là thương đội thứ hai.

Cứu ra trăm vạn người này, Lý Thiên Mệnh ngồi chờ Thiên Ý của chúng sinh vào tay.

Hắn chờ cả buổi.

Lý Thiên Mệnh nói với mọi người:

- Mau sùng bái ta!

- Người kia là ai thế?

- Không biết, tự dưng la to như đồ ngốc.

- Rốt cuộc là ai đã cứu chúng ta?

Mọi người đầu óc mịt mờ.

- ???

Lý Thiên Mệnh ngơ ngẩn.

- Thiên Ý của chúng sinh của ta đâu?

Thực hiển nhiên, không có một cọng lông.

Hắn đã hiểu.

- Mợ nó, thì ra phải khoe mẽ xòe đuôi thì chúng sinh mới nể tình!

Thất sách!

Hắn nhất định phải âm thầm lặng lẽ cứu tất cả người ra, nếu bị bên thượng cổ hoàng tộc biết kế hoạch thất bại, rất có thể sẽ lên kế hoạch khác nhằm vào dân chúng Đông Hoàng Cảnh.

Thí dụ như đồ sát ngay trong Đông Hoàng Cảnh, vậy thì khó chịu.

Tựa hồ đối phương chọn Huyền Thiên Hà, Lý Thiên Mệnh đã âm thầm liên tiếp giết bảy đối thủ thương đội.

Cứu tám trăm vạn người.

Tuy rằng chỉ có dân chúng ở thương đội thứ nhất cho Lý Thiên Mệnh Thiên Ý của chúng sinh, nhưng hắn đã thỏa mãn.

Trông thấy bọn họ sau khi thoát khốn, hạnh phúc và vui sướng phát ra từ tận đáy lòng khiến Lý Thiên Mệnh mừng thay cho họ.

Ngay lúc này!

Lý Thiên Mệnh nhìn phương xa, thì ra là Tư Đồ Thanh Hòa và Vi Sinh Vũ Mạt đến.

Vi Sinh Vũ Mạt nói:

- Thiên Mệnh, nghĩa phụ của ngươi kêu ngươi trở lại, Càn Đế đã đi trở về, không có nhiều cơ hội, bọn họ quyết định mạo hiểm một lần.

- Biết, còn bên này?

- Chúng ta sẽ phụ trách bên này.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Người nhà của ta còn ở đây, làm phiền hai vị.

Tư Đồ Thanh Hòa nói:

- Không thành vấn đề, hiện còn hai đội tàu không xuất hiện, phỏng chừng đang trên đường. Ngoài ra, dựa theo thời gian, nếu Đông Dương Ám không bị ngươi giết thì hiện tại hắn đã sắp đến Thần Đô, đối phương rất nhanh sẽ hoài nghi, ngươi nhanh chóng trở về đi.

- Rõ rồi!

Lam Hoang đã chờ trên biển, Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh ngồi trên hai đầu rồng, Huỳnh Hỏa và Meow Meow thì ở trên đỉnh đầu Lam Hoang, tinh thần phơi phới.

Vi Sinh Vũ Mạt kêu một tiếng:

- Thiên Mệnh!

Lý Thiên Mệnh quay đầu:

- Điện Vương.

Mắt Vi Sinh Vũ Mạt rưng rưng lệ:

- Cung chủ đang ngủ, hy vọng khi nàng tỉnh lại có thể trông thấy thiên hạ thái bình, trông thấy ngươi trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhất định!

Hắn thề, hắn nhất định sẽ không khiến Vi Sinh Vân Tịch thất vọng.

Tư Đồ Thanh Hòa vuốt râu dài, bùi ngùi nói:

- Đi chiến đấu đi, thiếu niên nhiệt huyết!

- Đi!

Lam Hoang hét to một tiếng, dọc theo đường nước Huyền Thiên Hà xông hướng Thần Đô.

- Thượng cổ hoàng tộc!!!

Huỳnh Hỏa hai cánh chống nạnh, nhìn phương hướng Thần Đô, lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Trứng của toàn tộc các ngươi đã mất!

. . .

Kết giới Thập Phương Trấn Ma.

Trăm vạn quân đoàn Thất Tinh tập kết.

Bốn người Lý Thiên Mệnh, Lý Vô Địch, Dạ Nhất, Bạch Mặc đứng trước vạn quân.

Lý Thiên Mệnh vừa trở về, ba người liền triệu tập đại quân.

Trước mắt còn chưa hạ lệnh phản công thượng cổ hoàng tộc, đây là tránh cho có gián điệp tiết lộ.

Đa số người không biết lúc này toàn quân tụ tập để làm gì.

Bạch Mặc cũng đi ra, tương đương với giao kết giới Thập Phương Trấn Ma cho Dạ Lăng Phong chủ trì đại cục.

Lý Vô Địch nói:

- Thiên Mệnh, bọn họ sắp sinh ra hoài nghi đội ngũ Đông Dương Ám tại sao còn chưa đến Thần Đô. Mặt khác, với tốc độ trở về của Càn Đế thì còn thời gian tám ngày. Mục tiêu của chúng ta là trong khoảng thời gian này triệt để tổn hại nặng đối thủ.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Hiểu rồi.

Lý Vô Địch nói:

- Lần này thành công chặn lại chiến thuyền của Linh Lung Các, giải cứu dân chúng Đông Hoàng Cảnh, nhưng Càn Đế đã mất trí phát cuồng, lão đi lên con đường này, một lần thất bại thì sẽ có nhiều lần khác, thậm chí trực tiếp đi Đông Hoàng Cảnh đồ sát bách tính. Chúng ta muốn co đầu rút cổ cũng khó khăn, mới làm ra quyết định thừa dịp bị thương quân địch, thành lập ưu thế, khiến Càn Đế trở thành cô gia quả nhân.

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Kẻ vô đạo thì cái gì đều có thể làm ra, nếu lão nổi điên, phỏng chừng sẽ đồ sát dân chúng trong thành trì quanh Thần Đô.

Con người một khi điên cuồng thành ma thì sẽ trời tru đất diệt.

Không phải Thập Phương Đạo Cung nhân từ, mà là bọn họ muốn thủ hộ quê hương của mình, tru diệt tộc Cửu Minh, lại nắm giữ giang sơn vạn dân trong tay minh quân.

Nói trắng ra, tộc Cửu Minh là tộc xâm lược, bá chiếm lãnh thổ Thần Quốc mấy vạn năm, bàn cứ tại đây hút máu.

Lý Vô Địch nhìn Lý Thiên Mệnh, nói:

- Đây sẽ là một trận khổ chiến, quân đoàn hai bên số người ngang bằng nhau, hơn nữa không có bất cứ ưu thế kết giới. Nhưng chúng ta có hai ưu thế. Thứ nhất: biên chế quân đoàn tốt, có thống nhất chỉ huy. Đối phương là hai quân Đông Dương Lăng, Đông Dương Dục liên hợp, bên Đông Dương Dục năng lực tác chiến mạnh, không có Hoàng Sùng Hoán hiểu đạo hành quân thì sức chiến đấu sẽ bị suy yếu.

- Ưu thế thứ hai là lần này chúng ta mạo hiểm xuất chiến là vì số lượng cường giả hàng đầu, điểm này thành lập bởi Thiên Mệnh nổi lên. Ưu thế này là mấu chốt chiến thuật của chúng ta. Ba chúng ta bàn bạc, làm ra sắp xếp với ngươi như sau.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nghĩa phụ nói đi.

Lý Vô Địch trầm giọng nói:

- Ta sẽ dùng Huyết Ma Biến tăng sức chiến đấu của ta lên đến đỉnh, mở đường cho quân đoàn Thất Tinh. Ta không đối phó với cường giả của đối phương, như vậy giải phong ra, một mình ta ít nhất có thể giết mười vạn người bên đối phương! Dạ Nhất điện chủ phải thống soái quân đoàn, có điện chủ trấn giữ khống chế chiến trận là căn bản sức chiến đấu của quân đoàn Thất Tinh. Vậy là còn lại hai người gồm ngươi với Bạch Mặc Điện Vương, các ngươi cần ngăn lại Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục, đừng để bọn họ quấy nhiễu ta và Dạ Nhất.

Lý Thiên Mệnh lên tiếng:

- Hiểu rồi, ta có thể làm được!

Huyết Ma Biến của Lý Vô Địch mà dùng vào đồ sát trên chiến trường thì xác thực có thể phát huy ra diệu dụng khủng bố nhất, rất có thể trở thành mấu chốt đánh gục đối phương.

Lý Thiên Mệnh nổi lên vừa lúc ngăn trở cường giả của đối phương thay cho Lý Vô Địch, giải phong sức sát thương của y.

Lý Vô Địch nói:

- Đông Dương Dục và Đông Dương Lăng, ngươi chọn một người đi.

Bạch Mặc nói:

- Để ta đối phó Đông Dương Dục cho, hắn khó chơi hơn.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:

- Điện Vương, để ta.

Bạch Mặc hỏi:

- Ngươi xác định?

- Ừm!

- Hấp thu bao nhiêu Bất Diệt Kiếm Khí rồi?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Ta mang Không Minh Giới Thạch ra ngoài, trước mắt đạt đến hơn tám nghìn.

Bạch Mặc nhìn Lý Thiên Mệnh trân trân, rồi cười gượng nói:

- Hài tử này, lúc trước mang ngươi từ Kỳ Lân cổ tộc ra, ta nằm mơ đều không ngờ chưa đầy một năm ngươi đã có thể đuổi kịp ta. Phụ tử các ngươi là trên trời phái đến tru diệt tộc Cửu Minh, ta hoàn toàn tin!

Dạ Nhất cũng cảm khái nói:

- Thiên Mệnh, tiếp theo sẽ là giây phút chói mắt của ngươi, tuổi trẻ khinh cuồng, làm một anh hùng cái thế, không mất mặt.

Lý Thiên Mệnh gật đầu.

- Chuẩn bị sẵn sàng!

Dạ Nhất bỗng quay đầu, đưa mặt hướng đại quân trăm vạn.

- Quân đoàn Thất Tinh nghe lệnh!

Trăm vạn quân rống to:

- Rõ!

- Trận hình trùng kích số một!

Chiến trận của quân đoàn Thất Tinh, cùng thuộc tính, thần thông của thú bản mệnh công kích cự ly xa gần có mối liên quan rất lớn, bọn họ không phải lộn xộn ùa lên.

Rầm rập rầm rập!

Trận hình biến hóa, như mũi dao nhọn.

Lý Vô Địch đứng đằng trước nhất mũi dao nhọn.

Hôm nay y sẽ là người xé rách trái tim thượng cổ hoàng tộc.

Quân đoàn Thất Tinh chuẩn bị xong xuôi.

Dạ Nhất ánh mắt sâu thẳm, phát ra tiếng rống rung trời:

- Con cháu Đạo Cung, đồng bào sống chết, hãy theo ta đồ diệt Cửu Minh!!!

Bình Luận (0)
Comment