- Nhìn thấy không?
Lý Thiên Mệnh giơ cao đầu của Đông Dương Lăng, hắn cắm trường kiếm của gã xuống đất, treo đầu lên chuôi kiếm.
Toàn trường lần thứ hai tĩnh mịch.
Lúc Lý Thiên Mệnh quyết đấu với Đông Dương Dục thì hắn còn chưa oanh động Thần Đô, đợt quyết đấu này, rất nhiều thượng cổ hoàng tộc tuyệt vọng xem cuộc chiến.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết, trông thấy Đông Dương Lăng tuyệt vọng chạy trốn, trông thấy Lý Thiên Mệnh nghiền áp chém giết.
- Đông Dương Lăng đã lấy cái chết chuộc tội! Tiếp theo đến lượt tất cả người tộc Cửu Minh các ngươi!!!
Giọng của Lý Thiên Mệnh vang vọng khắp Thần Đô.
Đối với bộ chúng thượng cổ hoàng tộc thì tin tức này như thêm sương trên tuyết.
Phe bọn họ đã không còn ai chỉ huy.
Người mạnh nhất chỉ có Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, không đủ nhét kẽ răng.
Giọng của Dạ Nhất kích tình dâng trào vang lên:
- Truyền hiệu lệnh của ta! Không phải tộc Cửu Minh thì đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!
Điều này nghĩa là Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ, Linh Lung Các, thế lực tông môn chín cảnh vực đều có thể tuyển chọn đầu hàng, có thể tránh cho phải chết.
Số người của các thế lực này chiếm cứ ba phần năm quân đoàn thượng cổ hoàng tộc.
Điều này khiến rất nhiều người tan vỡ trực tiếp nhìn đến hy vọng.
- Còn về tộc Cửu Minh . . .
- Tất cả phải chết!!!
Tru diệt tộc Cửu Minh, nhưng cho người khác đường sống, sắp xếp hai mặt như vậy càng tăng tốc khiến quân đoàn thượng cổ hoàng tộc tan vỡ.
Rất nhiều người đều chọn đầu hàng, cởi xuống chiến giáp, thậm chí trợ giúp chiến sĩ của Đạo Cung giết ngược thượng cổ hoàng tộc.
Quân đoàn thượng cổ hoàng tộc hoàn toàn tan vỡ.
Bọn họ đã tan tác.
- Ta đầu hàng! Ta là Kỳ Lân cổ tộc, ta đầu hàng!
- Ta là người của Phong Vân tông, chúng ta bị Đông Dương Lăng hiếp bức mới đi tới Thần Đô, chúng ta vô tội, chúng ta đầu hàng!
- Ta chỉ là phân đà thuộc Linh Lung Các, ta cũng đầu hàng. Linh Lung Các chúng ta đã không có người làm chủ, chúng ta nguyện ý nhập vào Thập Phương Đạo Cung!
Trong tuyệt vọng, nghe bốn chữ đầu hàng không giết là bốn chữ vàng.
Cái gọi là bắt giặc trước bắt vua, thượng cổ hoàng tộc hiện tại là ai ló đầu ra sẽ chết trước, quân đoàn không có người khống chế là ruồi không đầu tan tác.
Cộng thêm Dạ Nhất ở trên trời bố cục chuẩn xác, bao vây chặn giết, thắng thua của trận đại chiến thế kỷ này đã không còn gì ngoài ý muốn.
- Thượng cổ hoàng tộc hoàn toàn tiêu đời rồi!
Nhiều người đau thương khóc ròng.
- Sai, về sau chỉ có thể gọi là tộc Cửu Minh.
- Đã cố chống đến thế, sau khi Càn Đế trở về, dù Càn Đế mạnh như thượng thần thì con cháu hậu bối đã bị giết sạch, Càn Đế đã ba trăm tuổi, còn có thể sinh thêm bao nhiêu?
- Cho dù Càn Đế giết hết cường giả Đạo Cung thì không thể thay đổi sự thực là hoàng lộc bị hủy diệt, truyền thừa đứt đoạn.
- Đây đúng là số trời hướng về, ai mà ngờ được thiếu niên này có thể làm được một bước này.
- Thời thế tạo anh hùng!
. . .
Khi trên chiến trường, khắp nơi còn đang truyền tai nhau tên của Lý Thiên Mệnh thì hắn đang cầm Tam Thiên Tinh Vực, vẫn chăm chỉ giết địch.
Trừ Lam Hoang bị chút ít vết thương phải trở lại không gian bản mệnh nghỉ ngơi ra, Huỳnh Hỏa và Meow Meow vẫn ở bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Nơi bọn họ đi qua, máu thịt tung tóe, Tam Thiên Tinh Vực lấp lánh ánh sáng, giết một phát là xâu nguyên chuỗi dài.
Đã đến lúc này mà không buông xuống binh khí giơ tay đầu hàng thì đều là kẻ địch, không cần phân biệt làm gì.
Phập phập phập!
Tam Thiên Tinh Vực xuyên thủng ngực các thượng cổ hoàng tộc.
. . .
Trên chiến trường, một thanh niên áo trắng mờ mịt đi lung tung.
Y thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn thiếu niên tóc trắng đại sát tứ phương, hai chân của y run cầm cập, nội tâm càng tan vỡ hơn.
Trong tim của y đã bị chua xót lấp đầy.
- Tại sao, tại sao sẽ như vậy? Ta ruồng bỏ hết thảy, nhưng vẫn là con kiến ở trước mặt hắn, mà hắn thì vươn lên như sao chổi, hút hồn thế gian.
Trong con ngươi chảy ra giọt lệ.
- Lang nhi, Lang nhi, ta thật sự đã sai lầm rồi sao? Vì nàng mà ta đi lên con đường không lối về!
Cổ họng y nóng rát, cả người như xác sống biết đi.
Thú bản mệnh của y mới tiến hóa trở thành Thánh Thú Cổ nhưng đã chết trận, y bây giờ chỉ nhìn thấy thiếu niên tựa như ác mộng in vào tròng mắt.
Bỗng nhiên!
Trên người vang một tiếng phập.
Y ngơ ngẩn đờ đẫn cúi đầu nhìn, một sợi xích ánh sao xuyên thấu ngực của y.
Y cùng mấy trăm người khác bị nháy mắt đâm xuyên, không có cả cơ hội hét thảm.
- A . . .
Quân Niệm Thương thống khổ phát hiện chết như vậy rất thấp hèn, Lý Thiên Mệnh thậm chí không thấy y.
Ngày xưa chính mình có thể nghiền áp Lý Thiên Mệnh, nhưng hôm nay chết thấp hèn như vậy mới là châm chọc lớn nhất.
- Có lẽ đây là trừng phạt mà trời xanh dành cho ta. Ta . . . ta có lỗi với nghìn vạn người Đông Hoàng Cảnh, ta sai rồi, ta sai rồi!
Khi xiềng xích rút ra, Quân Niệm Thương quỳ dưới đất, lệ rơi như mưa.
- Quân Niệm Thương?
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Quân Niệm Thương thống khổ ngước đầu lên, sinh mệnh của y đang trôi đi, khiến y cảm thấy may mắn là vào giây phút cuối cùng được nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Quân Niệm Thương tan rã:
- Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hơi buồn bực nói:
- Ngươi là đệ tử của Đạo Cung mà? Tại sao gia nhập thượng cổ hoàng tộc? Ta không ngờ sẽ giết ngươi.
- Ta . . . Ta . . .
Quân Niệm Thương túm lấy tay Lý Thiên Mệnh như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.
Quân Niệm Thương thống khổ nói:
- Là ta kiến nghị với bệ hạ, xúi bệ hạ dùng thương sinh đối phó Đạo Cung, bọn họ sắp bắt dân chúng vô tội đến Thần Đô . . .
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- À, thì ra là như vậy, thế thì ngươi nên chết. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã cứu người ra.
- Vậy sao?
Trong đôi mắt tan rã bỗng lóe ý cười, y giải thoát.
- Đa tạ ngươi.
Bịch!
Quân Niệm Thương nhẹ buông ngón tay của Lý Thiên Mệnh ra, mềm nhũn ngã xuống đất.
- Tạm biệt.
Lý Thiên Mệnh lướt qua Quân Niệm Thương, tiếp tục đồ sát!
. . .
Chớp mắt đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà như rắc bột phấn màu cam xuống mặt đất.
Đưa mắt nhìn, Thần Đô bao phủ trong hoàng hôn.
Mặc kệ là máu tươi hay xác chết đều bị ráng chiều chiếu rọi ánh lên tia sáng lấp lánh.
Ngay chính giữa Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh đạp trên núi thây biển máu tộc Cửu Minh, nắm tay Khương Phi Linh nhìn mặt trời chiều phía chân trời.
Khương Phi Linh nói:
- Kết thúc, trời sắp tối.
Lý Thiên Mệnh từ phía sau nhẹ ôm nàng, trong khoảng thời gian này giết chóc quá nhiều, bản thân nàng cũng chết lặng.
Ánh sáng mặt trời chiều nhuộm màu sợi tóc và nửa bên mặt của nàng.
- Linh Nhi, ngày mai mặt trời vẫn sẽ dâng lên như mọi khi. Nhưng mà . . .
- Đó sẽ là mặt trời mới.
Một cuộc đồ sát kéo dài ba canh giờ.
Trong Thần Đô, đao quang kiếm ảnh, cự thú gào thét kéo dài mãi đến khi màn đêm buông xuống.
Lý Thiên Mệnh cũng không biết mình đã giết bao nhiêu thượng cổ hoàng tộc rồi.
Lần này thì Thập Phương Đạo Cung rốt cuộc tàn nhẫn, theo phụ tử Lý Thiên Mệnh dẫn dắt, mục tiêu của bọn họ là khiến truyền thừa của tộc Cửu Minh hoàn toàn đứt đoạn.
Phải chặt đứt truyền thừa thì ý chí mới lụi tàn, dù để lại cường giả số một Thần Quốc Càn Đế thì căn cơ của lão cũng trống không.
Cho dù Càn Đế giết hết Thập Phương Đạo Cung thì lãnh thổ Thần Quốc không còn thượng cổ hoàng tộc thịnh vượng nữa.
Khi màn đêm buông xuống, Thần Đô lại đổ mưa to, hệ thống nước dâng lên cao cuốn các xác chết trong phế tích vào biển.
Lý Thiên Mệnh bay nhanh trên trời, cúi đầu nhìn, Thần Đô trong cơn mưa to thoạt trông như biển máu.
Vô số xác chết trôi lềnh bềnh theo dòng nước.