Bạch Mặc và Dạ Nhất đứng trên một tòa tháp cao, cũng nhìn tòa huyết thành này.
Trên thân thể hai người dính đầy máu, hơi mệt mỏi. Sau khi chiến tranh kết thúc, rất ít người chân chính rơi vào mừng như điên.
Trận đại chiến đủ ghi vào sách sử này, nhưng chẳng ai thoải mái.
- Điện chủ, Điện Vương.
Lý Thiên Mệnh đi tới bên cạnh hai người.
Dạ Nhất giơ tay vỗ vai hắn:
- Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đã thống kê chưa?
Bạch Mặc trả lời:
- Rồi, có bốn mươi vạn hàng quân, đều là người của tộc Cửu Minh. Trước mắt còn đang tra xét, hễ là thân tín của tộc Cửu Minh thì đều phải giết, những người khác có thể giữ lại.
- Tộc Cửu Minh thì sao?
Bạch Mặc đáp:
- Chết gần hết, nhưng vẫn có người chạy trốn ra Thần Đô, ít nhất cỡ mười vạn. Nhưng đều là tôm tép, không gây sóng gió gì được. Ít nhất mạch Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục trên cơ bản bị rửa sạch.
- Tức là trên đời không còn tộc Cửu Minh?
Lý Thiên Mệnh giương mắt nhìn Thần Đô trong màn mưa to.
Đây là địa ngục thật sự, hắn không cách nào liên tưởng nơi này với Thần Đô phồn hoa trong lễ hội pháo hoa.
Bạch Mặc nói:
- Nhiều dân chúng cũ của Thần Đô đều là tộc Cửu Minh, bất quá trên cơ bản đều là chi thứ, hơn nữa không đến cảnh giới Thánh, khi Cửu minh nội chiến thì những người này đã chạy ra Thần Đô. Đa số bọn họ không có cả thú bản mệnh Cửu Anh, Tương Liễu. Ngươi nói đúng, điều này tương đương với trên cõi đời không còn tộc Cửu Minh.
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Dạ Nhất hỏi:
- Ngươi có cảm thấy chúng ta quá tàn nhẫn, tự tay tạo nên địa ngục trần gian này không?
Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:
- Sẽ không, bọn họ tạo nên địa ngục càng nhiều, chúng ta cắt đứt tộc này mới có hòa bình cho thiên hạ, sinh mệnh bình phàm mới có được tôn nghiêm cơ bản. Chúng ta không làm sai.
Dạ Nhất bĩu môi nói:
- Ngươi nói đúng, diệt tộc thực tàn nhẫn, nhưng diệt tộc mang tội nghiệp thì khắp chốn mừng vui.
Thập Phương Đạo Cung nhẫn nhịn mấy vạn năm mới có trận tử chiến đến cuối như hôm nay.
Nếu lúc này không có ý chí kiên định thì không xứng với tiên liệt Đạo Cung bị tộc Cửu Minh tàn hại mà chết suốt mấy vạn năm qua.
Huynh trưởng của Dạ Nhất chết trong tay Càn Đế, lão vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Lý Thiên Mệnh híp mắt hỏi:
- Chỉ còn lại một Càn Đế, lão khó đối phó còn hơn bốn mươi vạn thượng cổ hoàng tộc chết trận hôm nay, đúng chứ?
Dạ Nhất nói:
- Đúng vậy! Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng, cộng thêm Luân Hồi Kính, trừ nghĩa phụ của ngươi ra, không ai đỡ nổi một chiêu của lão. Ít nhất nếu ta và Bạch Mặc dám đi lên thì chỉ có thể làm vật hy sinh.
Bạch Mặc buông tiếng thở dài:
- Ngày nào Càn Đế chưa chết thì chiến tranh giữa Thập Phương Đạo Cung và tộc Cửu Minh không xem như kết thúc, hôm nay chúng ta coi như lấy được toàn thắng lớn, nhưng sự tồn tại của Càn Đế vẫn khiến chúng ta như có mũi nhọn dí sau lưng, căn bản không có biện pháp xây dựng lại thiên hạ.
Lúc này.
Lý Vô Địch rửa sạch thượng cổ hoàng tộc cuối cùng, trở về đây, ngồi bệch xuống đất nói:
- Mệt chết lão tử, đám cháu này thật mắn đẻ, giết mãi không xong.
Dạ Nhất hỏi:
- Có bao nhiêu?
Lý Vô Địch đáp:
- Ta ít nhất xử lý mười một vạn.
Dạ Nhất khen ngợi:
- Lợi hại.
Lý Vô Địch nhe răng cười:
- Không có gì, ta là đao phủ, cứ để ta làm kẻ ác, Thập Phương Đạo Cung là thánh địa, thủ đoạn máu me cứ đổ hết lên đầu ta. Ta xuất thân ác đồ, không sợ bị người nghị luận.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Nghĩa phụ muốn cướp công lao à? Không có cửa đâu, công thần lớn nhất hôm nay là ta, nghĩa phụ cùng lắm là giết thân thể tộc Cửu Minh, ta mới là người giết linh hồn của bọn họ.
- Ngươi cứ thổi phồng đi!
Lý Vô Địch lườm hắn, đứng lên, nói với Bạch Mặc và Dạ Nhất:
- Hai vị, Càn Đế tăng tốc độ trở về, các ngươi còn có thời gian sáu ngày xử lý thành quả chiến thắng của trận chiến này. Tuy lần này thắng nhưng Càn Đế chắc chắn sẽ càng điên cuồng, lão mà trở về thì chúng ta phải rút vào kết giới Thập Phương Trấn Ma, không thể để bị mất một người.
Dạ Nhất hỏi:
- Trốn tới khi nào?
Lý Vô Địch nói:
- Hôm nay giết địch khiến ta có chút ngộ đạo, ta định bế quan tăng lên Cổ Chi Thánh cảnh. Trước khi ta thành công, chúng ta hãy làm cháu thêm một lần.
Dạ Nhất nói:
- Được, về sau mọi chuyện nghe theo ngươi.
Lý Vô Địch hào khí nói:
- Được, ta gánh trách nhiệm này!
Ánh mắt Bạch Mặc nóng cháy nói:
- Vô Địch, ngươi là nam nhi đích thực, ta phục ngươi. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau vượt qua kiếp cuối cùng này, đến lúc đó, ngươi là Đế Hoàng khai quốc!
- Càn Đế chưa chết thì nói chuyện này không có ý nghĩa gì, đi đây!
Lý Vô Địch vội vàng trở về Thập Phương Đạo Cung bế quan.
Nhóm Dạ Nhất liếc nhau.
Dạ Nhất nói:
- Ta thích loại người này, rõ ràng, hào khí, tiêu sái, ý niệm thẳng tắp, tuy thô lỗ nhưng tuyệt đối là hào kiệt!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta thì sao?
- Muốn nghe lời thật?
- Đương nhiên.
Dạ Nhất nói:
- Quái vật như ngươi thì Cổ Chi Thần quốc khó mà chứa nổi. Chiến trường của ngươi là nguyên Viêm Hoàng đại lục, mục tiêu của ngươi là đệ nhất thiên hạ, là thành thần!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có phải thổi phồng hơi lố không? Nghe nổi hết da gà.
- Ha ha ha ha ha ha!
. . .
Ngày thứ hai.
Kỳ Lân cổ tộc, Tông Phủ thành.
Lý Thiên Mệnh một mình từ cửa đi tới.
Nay ngày đã bị Thập Phương Đạo Cung khống chế.
Khi hắn xuất hiện ở đây, vô số người run sợ nhìn.
Rất nhiều người trẻ tuổi đã từng đấu hắn trên kết giới Nhiên Hồn, từng có cơ hội quyết đấu, nhưng hiện tại bọn họ chỉ dám quỳ trên mặt đất run rẩy.
Trong đó có Tần Phong, Tần Nguyên, Tần Đỉnh vân vân.
Nơi Lý Thiên Mệnh đi qua, một mảnh tĩnh mịch.
- Thiên Mệnh.
Mặc Vũ Thái Thượng là thái thượng trưởng lão duy nhất sống sót, nàng khóc ướt mặt, mang theo tất cả Kỳ Lân cổ tộc quỳ dưới đất.
Lý Thiên Mệnh dừng bước chân, hắn vốn không muốn làm cái gì, nhưng có vài lời không thể không nói.
Hắn mỉm cười đưa mặt hướng tất cả người sống sót Kỳ Lân cổ tộc.
Bọn họ hoặc là hàng quân, hoặc là già yếu phụ nữ và trẻ em.
- Chư vị có từng nhớ trên tế đàn này, ta từng bị tất cả các ngươi mắng là nhi tử của tội phạm? Nếu không có Thập Phương Đạo Cung bảo hộ thì ta sớm bị các ngươi xé xác ra nhiều mảnh?
Mặc Vũ Thái Thượng kêu một tiếng:
- Dập đầu đi!
Mặc Vũ Thái Thượng tự mình dẫn đầu, tất cả Kỳ Lân cổ tộc dập đầu hướng Lý Thiên Mệnh.
Nàng biết bọn họ từng rất quá đáng, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn có lý do trả thù bọn họ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số người chỉ dám dập đầu.
- Không cần như vậy, ta không cho là, ta và các ngươi có quan hệ gì. Ta đứng đây vì muốn nói cho các ngươi biết, tộc Cửu Minh cướp đoạt mệnh hồn chúng sinh để tu luyện, hành vi đó phạm tội trời tru đất diệt. Phụ thân Lý Mộ Dương của ta không phải tội nhân thiên cổ, hắn ôm nghĩa lớn hơn các vị đang ngồi ở đây, chứ không phải yếu đuối như lợn giống các ngươi! Cái gọi là Kỳ Lân cổ tộc không xứng với Kỳ Lân Thánh Thú, càng không xứng với phụ thân Lý Mộ Dương của ta, ta khinh thường các ngươi.
Nếu là trước kia, Lý Thiên Mệnh mà nói ra câu này thì bọn họ nhất định không phục, kêu gào.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể quỳ rạp, chảy xuống giọt lệ khuất nhục.
Bọn họ thủ hộ thượng cổ hoàng tộc nhưng cơ hồ bị giết sạch, Lý Thiên Mệnh giết chết Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục cao cao tại thượng trong lòng họ.
Bọn họ còn lời nào để nói?