Lý Thiên Mệnh nói:
- Xéo đi.
Kỳ Lân cổ tộc lồm cồm bò dậy, ở trước mặt hắn cúi đầu lùi ra sau, tránh ra một con đường cho hắn.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy một nam nhân trung niên trong đám người:
- Tần Định Thiên, ngươi đứng lại.
Tần Định Thiên lập tức quỳ xuống đất, khóc toáng lên:
- Tha mạng!
- Khẩn trương cái gì?
- Con người của ta tuy rằng có thù phải trả, nhưng luôn đúng mực, không quá mức. Hôm đó ngươi túm tóc của ta sướng tay lắm đúng không?
Lý Thiên Mệnh đi ra phía trước.
Tần Định Thiên sắc mặt trắng bệch:
- Không dám, không dám!
Lý Thiên Mệnh đứng ở trước mặt gã, túm bím tóc dài của gã.
Xoẹt!
Lý Thiên Mệnh quất roi:
- A!!!
Tần Định Thiên thống khổ ngã xuống đất, cuộn tròn trên mặt đất.
Đối với người tu luyện như bọn họ thì tổn thương da đầu không đáng gì.
Nhưng ít ra khiến tất cả người Kỳ Lân cổ tộc có mặt ghi nhớ suốt đời.
Cứ như thế, Lý Thiên Mệnh đi tới Tông Phủ Mặc gia trong vô số cặp mắt run rẩy.
Hắn lên núi.
Lý Thiên Mệnh gõ cửa hỏi:
- Nhị thái gia, người có ở nhà không?
Hắn biết, bên trong có người.
- Lại là thằng nhóc nhà ngươi!
Không lâu sau, cửa gỗ két một tiếng mở ra, một lão già mặc áo ngắn quần cộc nhéo lỗ tai Lý Thiên Mệnh, hùng hổ nói:
- Lý Mộ Dương, thằng nhóc khốn này, muốn giỡn với nhị đai gia của ngươi phải không? Tối hôm qua mới trở về một lúc, đại gia tính kêu ngươi cùng uống rượu thì không thấy ngươi đâu, ta tìm ngươi cả ngày!
Trán Lý Thiên Mệnh vã mồ hôi lạnh, nhị thái gia lại xem mình như Lý Mộ Dương.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhị đại gia, ta tối hôm qua không đến.
Lão nhân trừng mắt, hỏi:
- Không đến? Ngươi ngồi trước cửa phòng nhà ta cả nửa ngày, tưởng mắt ta mù không thấy sao? À, Tịnh Nhi đâu?
Khương Phi Linh đành đi ra:
- Ta ở đây.
- Cái quỷ gì? Tiểu Dương, ngươi lừa ta à? Khuê nữ này mà là Tịnh Nhi? Mặt mũi hoàn toàn khác nhau! Đêm qua Tịnh Nhi còn ở bên cạnh ngươi, nàng đâu rồi? Mới một ngày mà ngươi đã thay lòng đổi dạ?
Nhưng Lý Thiên Mệnh đứng ngây ra như phỗng.
Hắn đang nghĩ phải chăng đêm qua, phụ thân của hắn, Lý Mộ Dương thật sự đã trở về?
Trước đây hắn nghe nhóm người Sùng Dương Thái Thượng nói bên cạnh Lý Mộ Dương luôn có một nữ nhân, đó là Thiên Mệnh công chúa Khương Linh Tịnh.
Lý Thiên Mệnh tìm khắp nơi, nhưng không thấy ai.
Lý Thiên Mệnh ngơ ngác hỏi:
- Tối hôm qua ta đứng ở chỗ này sao?
Đất bùn trước cửa in hai dấu chân, rõ ràng đứng thật lâu.
Nhị thái gia tức xì khói:
- Chứ không thì ngươi đứng trên trời à? Tiểu Dương, ngươi giỏi lắm, kêu ngươi đi vào dìu nhị đại gia ‘trút bầu tâm sự’ mà ngươi không thèm vào, không biết người già rồi khó đứng lên hay sao?
Lý Thiên Mệnh nhìn trân trân hai dấu chân dưới đất, hắn ngồi xổm xuống, thò tay sờ.
- Tối hôm qua . . . bọn họ ở Thần Đô?!
Ngày hôm qua là ngày nhóm người Lý Thiên Mệnh đồ sát tộc Cửu Minh.
Lý Thiên Mệnh đi tới cửa hét hướng chân núi:
- Mặc Vũ Thái Thượng, lên đây gặp ta!
Rất nhanh, Mặc Vũ Thái Thượng đi tới trước mắt hắn, trên trán thấm mồ hôi, điều này chứng minh nàng thật sự sợ chết.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi biết phương pháp định vị kết giới Luân Hồi không?
Mặc Vũ trả lời:
- Có biết đôi chút, chỉ có thể thử xem.
- Làm nhanh!
Lý Thiên Mệnh lấy ra kết giới Luân Hồi.
Mặc Vũ Thái Thượng hơi căng thẳng nói:
- Chờ chút, có lẽ phải mất một ít thời gian.
Mặc Vũ Thái Thượng hơi thân với Sùng Dương Thái Thượng, học được phương pháp vận dụng định vị kết giới Luân Hồi.
Phương pháp này không tính phức tạp, nàng vừa vận dụng vừa bày ra cho Lý Thiên Mệnh xem.
Oong!
Mười lăm phút sau, bên trong kết giới Luân Hồi hiện ra một bản đồ bóng sáng, một đốm trắng hiện ra trên bản đồ bóng sáng.
Nhìn kỹ bóng trắng kia mơ hồ thấy hai người, xem hình thể là một nam một nữ, nhưng không thấy rõ ràng.
Xem hai hình thể này rất quen thuộc.
Đầu óc Lý Thiên Mệnh rối bời:
- Đây là phụ thân của ta và Thiên Mệnh công chúa? Nhưng chẳng phải nói bọn họ đã chết rồi sao?
Giọng Mặc Vũ Thái Thượng khàn khàn nói:
- Thiên Mệnh, vị trí của bọn họ hình như ở trong Thần Đô.
Kỳ thực nàng cũng không biết có chuyện gì, rõ ràng Luân Hồi Kính còn ở trên người Càn Đế.
- Ở chỗ nào trong Thần Đô?
- Việc này thì không nhìn ra, nếu bọn họ không muốn xuất hiện thì rất khó tìm được bọn họ. Hơn nữa, ta nghe nói kết giới Luân Hồi và Luân Hồi Kính kỳ thực không có quan hệ, cái gọi là định vị có lẽ chỉ là một giấc mơ bong bóng ảo.
- Không đúng!
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn hai dấu chân kia.
Hắn biết, y chắc chắn còn ở, chắc chắn ở góc nào đó chú ý chính mình.
- Tại sao không trực tiếp đi ra gặp ta? Tại sao?
Nói thật, đến lúc này rồi, rốt cuộc bởi vì lý do khó nói gì mà vẫn cách ly với chính mình?
Hắn hơi khó chịu.
Lý Thiên Mệnh nói với Mặc Vũ Thái Thượng:
- Ngươi đi đi.
- Vâng.
Mặc Vũ thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời đi.
Lý Thiên Mệnh nhìn kết giới Luân Hồi dần tan biến, mắt thẫn thờ thật lâu.
Khương Phi Linh nắm tay hắn, an ủi mấy câu, hắn mới tỉnh táo lại.
- Linh Nhi, nàng nói xem . . . tại sao?
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca, y tuyệt đối sẽ không hại ca. Có ngày y sẽ xuất hiện ở trước mặt ca ca, vạch trần tất cả điều thắc mắc cho ca ca.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Ừm, ta tin tưởng.
Hắn nhìn bốn phía.
- Có lẽ hắn đang ở góc nào đó nhìn ta.
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
- Linh Nhi cũng vậy!
Lý Thiên Mệnh sờ đầu của nàng, tiếp đó cùng nhau vào trong đình viện.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhị thái gia, ta là nhi tử của Tiểu Dương, ta đổi chỗ ở khác cho người, sẽ có rất nhiều người chăm sóc cho nhị thái gia, được không?
Lão nhân mắt sáng ngời:
- Nhi tử của Tiểu Dương?
Lúc này, hình như lão minh mẫn.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Lão lén lút hỏi:
- Chỗ của ngươi có bà già xinh đẹp không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Có, còn nhiều nữa.
Bên Ám Điện có nhiều người nhà của chiến sĩ, rất náo nhiệt.
- Vậy thì mau lên, ngươi hãy sắp xếp cho nhị thái gia!
- Được rồi!
. . .
Lại một buổi hoàng hôn.
Một lão nhân mờ mịt đi trong phế tích Thần Đô, bước thấp bước cao.
Đôi mắt của lão đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lão vươn tay, mờ mịt huơ trong không khí.
- Đời đời con cháu của ta đâu, hoàng tộc của ta đâu . . .
Lão ngã sấp xuống đất, người dính đầy đá bùn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
- Ọe!
Lão không ngừng nôn mửa, mặt trắng không chút máu.
- Kỳ quái, bọn họ đi chỗ nào rồi?
Lão bò tới trước trong núi thây biển máu, vết máu trong Thần Đô đã khô cạn, nhưng thường có thể tìm ra mấy khúc ngón tay hoặc nguyên cái chân trong đống đổ nát.
Bỗng nhiên!
Lão trông thấy đằng trước có một thanh kiếm, trên kiếm treo một đầu người, cái đầu trân trân nhìn lão.
- Lão Cửu? Cha đã nói mà, sao không thấy các ngươi đâu, thì ra ngươi ở đây, nghịch ngợm, chơi trốn tìm với cha!
Lão nhân nở nụ cười, bò đến gần đầu người kia, tháo xuống.
Lão nhe răng cười, hai hàng huyết lệ lặng lẽ rơi.
Lão thì thào:
- Nói cho cha biết, ai hư như vậy, gỡ đầu của ngươi xuống, cha sẽ đi nói rõ phải trái với kẻ đó.
Trong mắt của Đông Dương Lăng còn đọng lại tuyệt vọng và sợ hãi.
- Là kẻ nào? Ngươi nói đi chứ! Lão Cửu, sao lá gan của ngươi nhỏ như vậy? Lúc ba tuổi ngươi còn sợ chó, đức tính như vậy có xứng làm nhi tử của Đông Dương Càn này không?
Lão càng nói càng kích động.
- Ngươi hãy nói, là ai!? Là ai???
- Ngươi nói đi chứ!!!
Lão ném cái đầu xuống đất, đầu nát bấy.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lão đánh đấm mặt đất, điên cuồng đánh đấm, mặt đất rung rinh nứt nẻ, Thần Đô chấn động.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lão nằm ngửa trên mặt đất, toàn thân co giật, nhìn trời xanh.