Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 821 - Chương 821 - Trần Gian Là Địa Ngục

Chương 821 - Trần gian là địa ngục
Chương 821 - Trần gian là địa ngục

- Thượng cổ hoàng tộc của ta đâu?

- Mấy chục vạn tinh nhuệ bị chó ăn rồi?

- Hả?

- Ai đi ra nói một câu cho ta đi!

Nguyên Thần Đô dường như không tìm ra một bóng người.

Người của Thập Phương Đạo Cung đã rút vào kết giới Thập Phương Trấn Ma.

Lão chỉ có thể không ngừng kêu gào, như một con chó bị thương.

Bỗng nhiên!

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng ma trong góc:

- Đông Dương Càn, ngươi đúng là thất bại.

Càn Đế tiếp tục nằm và cười ngây ngô:

- He he he he.

Âm thanh trong bóng ma nói:

- Còn đang chiêm nghiệm lại sao? Không cần thiết.

- Ta chỉ đang buồn bực, sao có thể như vậy?

Nếu biết sẽ có kết cục thế này thì lão đã không chạy đi nơi xa như vậy.

- Nhàm chán.

Bóng ma bước ra ngoài một chút, hình như là một nam nhân, y ngước đầu nhìn đằng trước, nói:

- Đó là kết giới Thập Phương Trấn Ma? Trực tiếp đi vào đi. Nếu ta là ngươi thì đã giết sạch đối phương, ăn miếng trả miếng.

- Ăn miếng trả miếng?

Càn Đế cười suýt sặc:

- Không không không, việc này không thể đơn giản như thế. Lão già này không chịu nổi kích thích, bọn chúng làm ta nổi điên, vậy thì không cần làm người nữa, nếu ta không cho chúng trả giá đắt gấp chục lần, trăm lần thì ta tự sát cho rồi!

- Vậy thì lên thôi?

- Ngươi chờ đã, dù cộng thêm ngươi thì đi vào kết giới Thập Phương Trấn Ma này cũng sẽ chịu thiệt, ta phải chờ chúng đi ra. Lần này ta muốn chơi một vố lớn. Hiên Viên Húc, nên là của ngươi thì cuối cùng đều thuộc về ngươi. Ta đã là cái mạng mục nát, ta sẽ sa đọa thành ma quỷ chân chính, ngươi phải giúp đỡ ta.

Giọt lệ máu rơi, nhưng mặt Càn Đế mang nụ cười.

Bóng ma nói:

- Vậy làm theo giao hẹn, ngươi định làm thế nào?

Càn Đế cười dữ tợn:

- Xung quanh Thần Đô có mười tám tòa thành trì, mỗi tòa có trên trăm vạn người, ta sẽ giết từng tòa thành, chờ bọn chúng đến tìm ta. Dù không có ngươi thì ta vẫn có thể khiến bọn chúng tuyệt vọng mà chết.

Bóng ma nói:

- Ngươi đúng là biến thái. Nếu bọn họ không ra thì ngươi sẽ giết hơn một nghìn vạn người? Tộc các ngươi thật là khiến người chỉ biết thán phục, nếu không phải Tử Linh Thiên Tiệm ngăn cách Cổ Chi Thần quốc của ngươi thì chín Thần Vực sớm bị các ngươi diệt vong.

- Hâm mộ không?

Bóng ma nói:

- Hâm mộ, hâm mộ ngươi có loại thực lực này, cũng có thể ở chỗ này xưng vương đăng đế so với một nửa lãnh thổ Thần Vực.

Càn Đế bò dậy, giãn người ra:

- Trên đời này sự tình gì đều có thể xảy ra, cứ bình tĩnh, bình tĩnh.

Bóng ma mặc sức tưởng tượng:

- Đi thôi, ta đã sốt ruột muốn nhìn xem những thứ gọi là vật thần như Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp, Thập Phương Trấn Ma Trụ rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Càn Đế cười tủm tỉm nói:

- Chắc chắn sẽ làm ngươi chỉ biết thán phục.

Hiên Viên Húc mỉm cười:

- Ha ha!

Bóng dáng hai người biến mất trong ánh chiều tà.

Càn Đế nghiêm túc nói:

- Hiên Viên Húc, ta thực bất hạnh, đụng phải người như ngươi ở Tử Linh Thiên Tiệm, nhưng ta lại rất may mắn vì gặp ngươi.

- À.

. . .

Bắc Tề thành.

Đây là một tòa thành nhỏ nằm giữa Thần Đô và Linh Lung Thành.

Thành nhỏ có tổng cộng hai trăm vạn nhân khẩu, nhưng bởi vì Thần Đô chiến loạn, người ở đây có gần một nửa chạy trốn.

Nhưng hôm nay.

Trời đổ mưa phùn, một lão nhân mặc áo tơi đi đến nơi này.

Chân lão mang giày, bước chân nhẹ nhàng, trong miệng ngâm nga:

- Một làn mưa bụi mặc đời trôi, không thấy gió, mưa cũng vô tình! Xa xôi, xa xôi!

Mưa phun rì rào, lão nhân đi tới ngoài cổng Bắc Tề thành.

Có tốp ba, năm người đi đường đang ra vào cửa thành.

Ngoài cửa thành có một mảnh ruộng, một bầy con nít đang bắt ếch chơi.

- Lão gia gia!

Bỗng nhiên một cô bé cưỡi heo hương nhảy nhót tới trước mắt lão nhân.

Cô bé hỏi:

- Lão gia gia, lại gặp người rồi, hôm nay có câu cá không?

Trong mắt lão nhân tràn đầy trìu mến nói:

- Bé con, hôm nay gia gia không câu cá, gia gia trực tiếp rút cạn nước, hiện tại nơi nơi đều là cá, gia gia định nấu cá, từng nồi một, mùi vị bay khắp Thần Đô.

Cô bé sùng bái nói:

- Ôi, gia gia nói chuyện thật là thâm ảo, Du Du nghe không hiểu!

Lão nhân hỏi:

- Bé con, phụ thân của ngươi ở trong thành sao?

Cô bé tự hào nói:

- Ở ạ, phụ thân của con là thành vệ quân.

- Thật lợi hại.

Cô bé chu môi nói:

- Gia gia, cho con thay phụ thân xin lỗi người, lần trước phụ thân thật quá đáng, sau khi về nhà con đã mắng một trận!

Lão nhân cười híp mắt nói:

- Không sao, gia gia không so đo với cá.

Cô bé nghiêng đầu hỏi:

- Nhà của gia gia cũng ở trong Bắc Tề thành ạ?

Lão nhân đáp:

- Thế thì không, nhưng gia gia cần đi vào nấu canh.

- Con muốn uống!

- Ha ha! Vậy con phải chăm học.

Lão nhân cười lớn, đi hướng cửa thành.

Cô bé cưỡi heo hương đi theo.

- Du Du!

Có một nam nhân trẻ tuổi đi ra từ cổng thành, ánh mắt hờ hững liếc lão nhân một cái, nói:

- Lão là ai? Luôn nói chuyện với con nít, cách xa con của chúng ta ra!

Nam nhân nói xong hùng hổ đi tới.

- Cô bé, nhìn kỹ đây!

Lão nhân và thành vệ quân chạm mặt nhau, động tác của lão rất chậm, nhưng không ai ngăn được.

Ở trong mắt cô bé nhìn thấy:

Lão nhân vươn một tay ra bóp cổ thành vệ quân kia, xách gã lên.

Lão nhân ngoái đầu cười nói:

- Cái này gọi là bắt tai cá.

Phập!

Một tay khác của lão đâm vào bụng thành vệ quân, kéo ra một đống tim gan phèo phổi.

- Thứ này là nội tạng.

Lão lại vươn tay, nhanh như tia chớp lướt trên người thành vệ quân, da thịt bay tứ tung.

- Cái này gọi là cạo vảy.

Bịch!

Xác của thành vệ quân rớt xuống đất, mắt trợn to.

- Giết cá xong rồi, bé con học được chưa?

Lão nhân xoay người, cười híp mắt nhìn cô bé cưỡi trên heo hương.

Lão nhân vươn bàn tay dính đầy máu và nội tạng vuốt tóc cô bé, nói:

- Trần gian là địa ngục, đừng quá ngây thơ.

Bình Luận (0)
Comment