Trông thấy Lý Vô Địch chật vật, Lý Thiên Mệnh cười to ba tiếng:
- Ha ha ha!
Lý Vô Địch giật mình kêu lên:
- Mới nãy ngươi bắn cái gì về phía lão tử? Ta suýt bị đánh mang thai!
Lý Thiên Mệnh đen mặt nói:
- Vạn Kiếp Kiếm. Người nói chuyện có thể dè dặt một chút không? Ta không phải lão Diệp, không xấu xa như mấy người!
Diệp Thiếu Khanh ở đằng xa nổi da gà nói:
- Thiên Mệnh, nói gì đấy! Đừng vũ nhục nhân cách của ta!
- Đúng, khụ khụ.
Lý Vô Địch đi tới, xoa nắn Lý Thiên Mệnh, nhìn từ trên xuống dưới:
- Gì đây? Viên mãn Bất Diệt Kiếm Thể thì mạnh đến mức này? Hôm nào ta cũng thử xem.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta sợ người không kiên trì nổi đến Bách Kiếp Kiếm nữa là.
- Ôi chao, coi thường ta hả?
- Người thật sự đến Cổ Chi Thánh cảnh?
Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng về đẳng cấp sinh mệnh thì Lý Vô Địch đã lên cấp bậc khác.
Đó là cảm giác khí huyết vượng thịnh, sức sống kinh người, đúng là vậy.
- Quỳ phục chưa?
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc hỏi:
- Có thể đánh thắng được Càn Đế không?
Lý Vô Địch đáp:
- Thử xem, ta lại đây xem tiến triển của ngươi rồi tính đi tìm lão.
- Ta đi với người.
Lý Vô Địch hỏi:
- Không lẽ ngươi đột phá?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Vẫn chưa, nhưng chỉ thiếu chút xíu. Thánh Nguyên đã đủ bàng bạc, Thiên Ý trưởng thành thêm chút nữa là được.
Lần trước giết Đông Dương Dục, Thiên Ý của chúng sinh ở lại Thần Đô khiến Thiên Ý Đế Hoàng hơi trưởng thành.
Lại có Thái Nhất Tháp và thiên văn của Đông Hoàng Kiếm chỉ dẫn, chỉ mười ngày ngắn ngủi hắn đã cực kỳ gần với cảnh giới mới.
Lý Vô Địch nói:
- Với trình độ hiện tại của ngươi còn chưa thể đánh lại Cổ Chi Thánh cảnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, ta ở xa dùng Vạn Kiếp Kiếm đánh lén lão, sáng tạo ưu thế cho người.
Lý Vô Địch suy tư nhiều lần, chọn đồng ý:
- Vậy cũng được, nhưng đến lúc đó phải xem tình huống cụ thể, nếu ta rõ ràng không đánh lại thì ngươi đừng lộ mặt.
Bọn họ đang định xuất phát.
Không ngờ . . .
Bạch Mặc và Dạ Nhất vội vàng đến, sắc mặt cực kỳ khó xem.
Lý Vô Địch hỏi:
- Có chuyện gì?
Không khí vốn thoải mái thoáng chốc rơi vào căng thẳng.
Giọng của Dạ Nhất khàn khàn nói:
- Vừa nhận được tin, dân chúng Bách Tề thành bị Càn Đế dùng Luân Hồi Kính đồ sát sạch, không một người còn sống!
Không khí đột nhiên tĩnh mịch!
Không ra ngoài dự đoán, Càn Đế còn phát rồ hơn trong tưởng tượng.
Thực lực của lão dũng mãnh, lão nổi điên lên giết người trước khi Lý Vô Địch thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh, vốn không có người nào đủ sức ngăn cản.
Bạch Mặc khẽ thở dài:
- Lão đã thành ma.
Nói thật, đây chính là điều bọn họ lo lắng nhất, nhưng nó vẫn phát sinh, hơn nữa căn bản không cách nào ngăn cản.
Dạ Nhất siết chặt hai nắm tay, trong mắt sóng sánh màu đỏ:
- Càn Đế khắc một danh sách dưới cổng Bắc Tề thành, lão nói, những người này không xuất hiện ở trước mặt lão thì lão sẽ cứ giết như vậy, giết tới khi nào thọ nguyên của lão hao hết, giết tới khi nào Thần Quốc không còn dân chúng mới thôi.
Giọng của Lý Vô Địch lạnh lùng như hàn băng, huyết khí đặc biệt dày đặc:
- Có những ai trong danh sách?
Dạ Nhất đáp:
- Ngươi, Thiên Mệnh, ta, Bạch Mặc, Tiểu Phong.
Những người khác không có sức nặng trong lòng Càn Đế.
Chỉ cần năm người này chết, cho dù Càn Đế không có con cháu thì lão có thể từ từ đồ sát sạch Thập Phương Đạo Cung.
Đối với dưới Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng thì Càn Đế mạnh khủng khiếp.
Cũng xếp Dạ Lăng Phong vào danh sách, rõ ràng là muốn cắt đứt tương lai của Đạo Cung.
Lý Vô Địch nói:
- Ân Thủy thành là chặng thứ hai của lão, chúng ta trực tiếp xuất phát đi, tộc Cửu Minh dừng ở đây! Không thể tăng thêm oan hồn vô tội.
Nói xong, Lý Vô Địch kêu Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, nó bay đến bên cạnh y.
- Ta đi Ân Thủy thành trước, các ngươi có thể không cần đến, nếu tới, khi không cần thì đừng lộ mặt ra!
Chuyến đi này chính là tử chiến!
Lý Vô Địch nói xong, Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng vỗ cánh bay đi, biến mất phía chân trời.
Bạch Mặc nói:
- Ân Thủy thành có ba trăm vạn người, nếu có cơ hội cứu viện thì còn cần một ít người hỗ trợ.
- Đúng vậy!
Tình hình gấp gáp, Dạ Nhất trực tiếp dùng quân lệnh triệu tập.
- Toàn thể Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng trở lên lập tức tập hợp!
Ám Điện phản ứng rất nhanh, nghe thấy hiệu lệnh, hễ là Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng trở lên liền đi tụ tập.
Dạ Nhất nói:
- Chuẩn bị xuất phát, đi Ân Thủy thành, tất cả lên thú bản mệnh của ta và Bạch Mặc!
- Tuân lệnh!
Tổng cộng khoảng ba trăm người, ngồi lên trên đặc biệt chen chúc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tách ra một trăm người đi theo ta.
Thần Đô có một con sông tên là Ân Thủy, vừa lúc từ cửa Thập Phương Đạo Cung chảy qua Ân Thủy thành.
Thân thể của Lam Hoang to hơn Đế Tinh Bạch Sí Hổ, ở trong nước tốc độ thậm chí mau hơn.
- Xuất phát!
Thời gian gấp gáp, bọn họ không nói nhảm một câu nào.
- Thiên Mệnh ca!
Bạch Mặc và Dạ Nhất đã mang người đi, Lý Thiên Mệnh đang định xuất phát, bỗng nhiên kết giới Thập Phương Trấn Ma trên Đạo Cung bị gỡ bỏ, Dạ Lăng Phong mang theo Hồn Ma đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Tay Dạ Lăng Phong cầm Thập Phương Trấn Ma Trụ, xem ra qua khoảng thời gian này quen thuộc, y dùng rất tiện tay.
Dạ Lăng Phong sốt ruột nói:
- Chỉ còn lại một Càn Đế, tạm thời không cần kết giới Thập Phương Trấn Ma, ta đi cùng ngươi, có lẽ ta và Hồn Ma có thể giúp được việc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi hãy ở lại đây trấn giữ đi.
Dạ Lăng Phong nghiêm túc nói:
- Thiên Mệnh ca, ta muốn báo thù.
Lần trước đồ sát tộc Cửu Minh, bởi vì kết giới Thập Phương Trấn Ma nên Dạ Lăng Phong đành bỏ qua.
Lần này y vẫn giữ tâm nguyện ban đầu.
- Được rồi, đi thôi!
Lý Thiên Mệnh tôn trọng ý nghĩ của Dạ Lăng Phong, nói thật thì Hồn Ma và Thập Phương Trấn Ma Trụ rất có thể sẽ giúp ích trong phút mấu chốt.
Lý Thiên Mệnh đi đón Khương Phi Linh, sau đó nhanh chóng đến Ân Thủy. Lam Hoang xuống nước tạo động tĩnh lớn, hàng trăm Ngự Thú Sư leo lên lưng của nó, đứng kín chỗ.
Nhưng bé rùa bự có sức mạnh rất lớn, không cố sức chút nào.
Xuống nước rồi, Cửu Trọng Quỳ Hải của bé rùa bự xoay tít, trực tiếp bộc phát ra tốc độ khủng bố lướt nhanh trên Ân Thủy.
Đi đường nước không chừng đến Ân Thủy thành mau hơn hai vị khác.
. . .
Trên lưng Lam Hoang.
Dạ Lăng Phong nói:
- Thiên Mệnh ca, Hồn Ma nói trên người của ngươi có thứ gì.
- Cái gì?
Lý Thiên Mệnh ngây ra, ngước đầu nhìn, có gì đâu?
Dạ Lăng Phong nói:
- Hình như là hồn phó của thần táng.
- Hỗn Độn thần tộc, linh hồn kiếp phó?
Lý Thiên Mệnh nhớ lại lần trước đột phá cảnh giới là nhờ thứ này xuất hiện, từ đó không thấy bóng dáng nữa.
Nghe ý của Hồn Ma thì thứ này luôn ở trên người của mình?
Dạ Lăng Phong nói:
- Đúng rồi, nhưng đừng lo, Hồn Ma nói ngươi là chủ nhân của hồn phó, nó hẳn là đang bảo hộ ngươi.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Tốt.
Hắn ngồi trên đầu rồng của Lam Hoang, nhìn phía trước Ân Thủy.
- Lại là trăm vạn người!
Suốt đời Lý Thiên Mệnh không thể nào quên cảnh mình trông thấy trong Linh Lung Thành.
Hiện nay lại tái diễn.
Khương Phi Linh nặng trĩu ưu tư nói:
- Không thể để có thêm lần sau, lần này nhất định phải tiễn lão xuống địa ngục, ca ca.
- Ta biết, ta biết!!!
Lý Thiên Mệnh cúi đầu, ánh mắt tựa như dã thú.
- Con người không phải là số đếm, lão phạm tội nghiệt như vậy, chết muôn lần không đủ để tạ tội!!
Lý Thiên Mệnh không cho rằng mình là thánh nhân.
Nhưng hắn nghĩ, làm người, trong lòng vĩnh viễn cần có một cây thước đo.
Đo quy tắc thiên địa, đo lòng người thế đạo.
Những người điên cuồng như quỷ, không có giới hạn lằn ranh thì nên gặp ác mộng thiên cổ!