Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 825 - Chương 825 - Bằng Hữu Thái Cổ Thần Vực

Chương 825 - Bằng hữu Thái Cổ Thần Vực
Chương 825 - Bằng hữu Thái Cổ Thần Vực

Ân Thủy thành.

Hôm nay trời trong, mặt trời trên cao.

Vạn vật bị ánh nắng chói chang chiếu rọi tỏa ánh sáng chói mắt.

Càn Đế ngước đầu lên nhìn mặt trời, ánh sáng hơi chói, lão híp mắt lại.

Lão nhếch môi cười:

- Mặt trời đốt tim.

Càn Đế đứng trước một tòa lầu cao, trước mắt lão là một đống đổ nát.

Chính giữa phế tích bị đánh thủng một hố sâu lớn, Càn Đế dẫn nước từ Ân Thủy rót vào trong hố sâu, hình thành một vũng bùn lớn.

- Nồi thứ hai sắp bắt đầu.

Càn Đế nhe răng cười, gật đầu với Đế Thú ở phía xa.

Chín cái đầu nguyên vẹn của Đế Thú rống lên, hắng giọng, phát ra âm thanh du dương khuếch tán trong Ân Thủy thành.

Khi âm thanh du dương thẩm thấu vào trong Ân Thủy thành, rất nhanh có thể thấy lần lượt từng người mặt mang nụ cười ra khỏi nhà, đi hướng vũng bùn.

- Không giết thú bản mệnh, nồi nước này quá tạp, nhưng không sao, hôm nay ta không uống. Nồi nước này dùng để tế con cháu đời đời hoàng tộc đã hy sinh của ta, lão có lỗi với các ngươi.

Càn Đế lắc đầu, khóc ròng.

- Người đã già thì dễ dàng thương cảm, không kiềm được nước mắt. Ai nói ta không có tình cảm? Tình cảm của ta khá phong phú.

Đế Thú không kiên nhẫn nói:

- Ngươi đừng lèm bèm nữa, nhàm chán, mau lên!

Càn Đế đứng dậy, phủi bụi dính trên mặt:

- Ài, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta, thật bất đắc dĩ.

Lão nhìn bên dưới, trong vũng bùn to lớn kia nhấn chìm càng lúc càng nhiều cư dân của Ân Thủy thành.

- Nồi canh này thật lớn, Ân Thủy thành có khoảng ba trăm vạn người nhỉ? Đây là tòa thành lớn một phương, diệu tai, diệu tai.

Nửa canh giờ sau.

Trên vũng bùn đã xếp đầy người.

Càn Đế nói:

- Đừng chồng chất quá, để khỏi phải lão chưa triển lãm tài nấu nướng mà ngươi đã trước làm cá chết ngộp.

Lão giãn gân cốt, tâm trạng khá tốt.

Càn Đế hét to một tiếng:

- Bắt đầu đây!

Bỗng nhiên!

Một tiếng gầm nổ vang bên tai Càn Đế:

- Bắt đầu mụ già nhà ngươi, súc sinh!

Càn Đế quay đầu lại, phương xa có luồng sáng đỏ chớp mắt bắn tới trước mắt lão, một đao chém tới.

Càn Đế nhe răng cười:

- Khách nhân đến.

Càn Đế vươn tay ra, lật tay lại, một tấm gương rơi vào tay của lão, che trước mặt.

Keng!

Lực lượng của hai vị Cổ Chi Thánh cảnh khoảnh khắc va chạm mạnh.

Bùm!

Lý Vô Địch chém nhát đao đánh bay Càn Đế, Luân Hồi Kính xoay mấy vòng, trừ bớt lực lượng khiến lão bình ổn đáp xuống đất.

Cùng lúc đó, một con chim đại bàng màu đỏ bay nhanh tới, đôi cánh vỗ, gió lốc đỏ ập hướng Đế Thú.

Keng keng keng!

Đế Thú hét lên, âm thanh mờ ảo bị chặt đứt, thế là dân chúng Ân Thủy thành trong vũng bùn lục tục tỉnh táo lại.

Rất nhiều người đang chìm trong nước, đột nhiên gặp cảnh này khiến bọn họ khủng hoảng.

Người nổi trên mặt nước ngước đầu nhìn, bất ngờ thấy Đế Thú của Càn Đế. Bọn họ có nghe về chiến tranh Thần Đô và Linh Lung Thành.

Trong đó có nhiều người đều biết mình sắp gặp chuyện gì.

- Đó là Luân Hồi Kính!

- Càn Đế muốn dùng mệnh hồn của chúng ta tu luyện?

- Lão muốn giết chúng ta!

- Lão muốn đồ sạch Ân Thủy thành!

- Ta là hoàng tộc Khương thị, Ân Thủy thành có năm mươi vạn hoàng tộc Khương thị mà, Càn Đế định làm gì?!

Rất nhiều người trực tiếp tuyệt vọng.

- Chạy nhanh, chạy nhanh!

Rất không dễ dàng tỉnh táo lại, bọn họ tự nhiên là nắm chặt thời gian chạy trốn.

- Người cứu chúng ta là Lý Vô Địch của Thập Phương Đạo Cung thì phải, không ngờ chúng ta bị bệ hạ của mình hại, là hắn tới cứu chúng ta!

- Thượng cổ hoàng tộc, đi chết đi! Càn Đế, ngày tàn của ngươi đã đến!

Mọi người căm hờn chửi rủa, đặc biệt là con cháu hoàng tộc Khương thị càng khó thể tiếp thụ sự thật này.

Thượng cổ hoàng tộc như vậy, Cổ Chi Đại Đế như thế thì còn có tương lai không?

Càng khiến bọn họ tuyệt vọng là sau khi ra khỏi vũng bùn, chưa chạy ra trăm thước thì phát hiện quanh vũng bùn bị bao phủ trong kết giới thiên văn.

Cao thủ mạnh nhất Ân Thủy thành là Thiên Chi Thánh cảnh, nhưng trước đó Thiên Chi Thánh cảnh đã bị Càn Đế giết hết, Địa Chi Thánh cảnh không thể phá kết giới thiên văn này.

- Mau, mau cùng nhau đánh phá kết giới!

- Mau lên!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vì sinh tồn, dân chúng Ân Thủy thành tuyệt vọng liều mạng.

Nhưng kết giới thiên văn kia vẫn không sứt mẻ.

. . .

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai cường giả Cổ Chi Thánh cảnh quyết đấu khiến kiến trúc Ân Thủy thành đổ rầm rầm. Đặc biệt là Đế Thú tám mươi chín sao Lôi Diễm Đế Ma Cửu Anh và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, thần thông của hai con thú bản mệnh khổng lồ này tạo thành phá hoại đặc biệt to lớn.

Thuộc tính thú bản mệnh của Đế Thú và Đông Dương Phong Trần giống nhau, đều có ba loại thuộc tính lôi hỏa độc, đây là thuộc tính mạnh nhất của tộc Cửu Minh.

Càn Đế cực kỳ giật mình, trợn to mắt hỏi:

- Ngươi thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh?

Lý Vô Địch ở trước mắt lão đã thi triển Huyết Ma Biến, y và thú bản mệnh đều có vảy giáp dày nặng bao trùm toàn thân, và sức mạnh cơ thể dũng mãnh.

Lý Vô Địch như thú bản mệnh hình người, không sử dụng Thánh Nguyên, uy lực một đấm vẫn kinh thiên động địa.

- Đủ lấy mạng tiện của ngươi chưa? Lão thất phu!

Lý Vô Địch phát hiện, Vũ Văn Thái Cực mà y từng căm hận khi so với người trước mắt thì quả thực là người tốt.

Nếu y tới chậm một chút thì ba trăm vạn dân chúng Ân Thủy thành sẽ mất.

Càn Đế cười nói:

- Ha ha, thú vị thú vị, còn có thủ đoạn gì nữa cứ thi triển ra cho lão xem chơi.

Lý Vô Địch còn tưởng rằng Càn Đế sẽ thành ma quỷ hung tàn, vừa gặp mặt đã liều mạng với mình, không ngờ tên này trong tình huống con cháu bị giết sạch mà vẫn có thể cười mắng vui giận như thường.

Đây đúng là một loại cảnh giới.

- Lão quỷ, ngươi còn có thể lấy cái gì bày mưu lập kế?

Lý Vô Địch huyết khí ngút trời, tay cầm Đệ Nhất Kiếp Đao, thi triển chiến quyết Cổ Thánh Đệ Nhất Bá Đao chém mạnh xuống.

Hai người tuy kém một trọng cảnh giới, nhưng một bên là tuổi trẻ dồi dào sức khỏe, đang ở lúc khí huyết bùng nổ nhất, bên kia đã già cả, huyết khí trôi đi.

Nếu không có Luân Hồi Kính thì Càn Đế đúng là không ngăn được Lý Vô Địch.

Keng keng keng!

Ngay cả dân chúng Ân Thủy thành cũng nhìn ra, Càn Đế và Đế Thú bị Lý Vô Địch cùng thú bản mệnh vây giết lộ ra chút chật vật.

Lão dựa vào Luân Hồi Kính cứng rắn chống đỡ.

Lý Vô Địch khinh thường nói:

- Càn Đế, ta nói thật, cái loại người trông thấy tu hành cả đời vào thần binh giống như ngươi vốn không phải võ đạo chân chính! Thân thể con người mới là vũ khí mạnh nhất, không có Luân Hồi Kính thì ngươi chẳng là cái thá gì!

- Ngươi nói vậy chẳng khác nào bao gồm nhi tử Lý Thiên Mệnh của ngươi?

Càn Đế không hề hoảng, mặc cho Lý Vô Địch và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng công kích dữ dội cỡ nào thì lão đều dùng Luân Hồi Kính đỡ lấy, tương đương với có tấm thuẫn không bao giờ vỡ, đứng ở thế bất bại.

- Hắn thì khác, Đông Hoàng Kiếm đối với hắn chỉ như dệt hoa trên gấm.

Lý Vô Địch trên cơ bản đã nắm rõ sức chiến đấu của hai bên.

Lần này y đột phá lột xác to lớn, Càn Đế còn muốn đè đầu y như lần trước là chuyện không thể nào.

Y chỉ cần kiềm chế Càn Đế, mặc kệ giết mau hay chậm thì lão đừng hòng dùng Luân Hồi Kính hại người ngay trước mặt y.

Nói thật, tuy Lý Vô Địch giết nhiều người, nhưng kêu y chĩa binh khí hướng già yếu phụ nữ và trẻ em tội thì y sẽ sợ đến phát hoảng.

Bình Luận (0)
Comment