Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 826 - Chương 826 - Bằng Hữu Thái Cổ Thần Vực (Tt)

Chương 826 - Bằng hữu Thái Cổ Thần Vực (tt)
Chương 826 - Bằng hữu Thái Cổ Thần Vực (tt)

- Càn Đế, con người phải trả giá cực đắt vì tội lỗi của mình. Ta từng cho một người quen cũ nhận trừng phạt sống không bằng chết, lần này ta muốn cho ngươi nhận gấp mười lần, trăm lần!

Càn Đế cười vui vẻ nói:

- Ôi chà, nghe thật dọa người. Tiếp tục đi, ngươi mau đánh bại ta đi nào?

Lý Vô Địch bị chọc tức đầu xì khói.

- Kẻ vô sỉ da mặt thật dày, khiến người không còn lời nào để nói.

Lý Vô Địch thừa nhận, không dễ hạ được Càn Đế, nhưng y có dư dả thời gian tiêu hao với lão.

Tóm lại không để lão giết người là được.

Đối phương có Luân Hồi Kính trong tay, có muốn gấp cũng không được.

Lý Vô Địch nhìn thoáng qua, tập trung Đế Thú.

- Đế Thú không có Luân Hồi Kính!

Lý Vô Địch và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng giao lưu tâm linh, đều hiểu ý nghĩ của đối phương.

Nhưng nói thật, sao Càn Đế có thể không phòng bị?

Lão và Đế Thú cơ hồ dính cùng một chỗ kề vai chiến đấu, khiến Lý Vô Địch hoàn toàn không có cơ hội chui chỗ trống.

Càn Đế cười to bảo:

- Lý Vô Địch, ngươi đánh bại từng mục tiêu như vậy thật ngốc, ngươi rốt cuộc còn bài tẩy nào không? Nếu không có thì lão sẽ cho ngươi một bất ngờ!

Lý Vô Địch híp mắt, lửa giận phực cháy trong lồng ngực.

Y không cho rằng Càn Đế còn có lá bài tẩy nào, cùng lắm là hù dọa người thôi.

Nhưng . . .

Có tin tốt là Lý Vô Địch nhìn thấy Lý Thiên Mệnh từ sau lưng Càn Đế!

Lý Thiên Mệnh mới đến, còn núp trong góc, lạnh lùng nhìn Càn Đế đại chiến Lý Vô Địch.

Lý Vô Địch liếc mắt qua, khiến y vừa lòng là Lý Thiên Mệnh ở phía xa hiểu ý của y.

Hắn đứng trong bóng ma, ngón tay tích trữ Vạn Kiếp Kiếm bảy màu, nhắm hướng Đế Thú.

Vèo!

Vạn Kiếp Kiếm bỗng bắn ra, bay tới chỗ Đế Thú với tốc độ gió bão.

Đế Thú đang vật lộn chém giết với Lý Vô Địch, ba cái đầu đã cắn cánh của đối phương, xé xuống mảng lớn thịt.

Nhưng Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng cố nén đau đớn đè chặt đối thủ.

Phập!

Vạn Kiếp Kiếm xé gió bay tới, đâm vào bụng của Đế Thú, nổ một lỗ máu sâu thấy xương, thậm chí có thể trông thấy nội tạng!

Bùm!

Một vạn Bất Diệt Kiếm Khí tựa như hoa rơi đầy trời nổ tung, xé rách ra nhiều vết thương hơn, sau đó bay về trên tay Lý Thiên Mệnh.

- Grao!!!

Đế Thú đau đớn hét rầm trời, đụng mở Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, liên tục thụt lùi.

Sức sống của Đế Thú khá ngoan cường, có lẽ vì dược liệu của Vạn Niên Thiên Tham còn trong thân thể, một lỗ máu không đến mức bị thương nặng nó, nhưng cũng ảnh hưởng lớn đến trạng thái chiến đấu tiếp theo.

Cân bằng đã bị phá vỡ.

Tiếp theo, Lý Vô Địch càng có cơ hội giết Đế Thú trước.

Điều này khiến Lý Vô Địch mừng rỡ, y cười nói:

- Thiên Mệnh quả nhiên không làm ta thất vọng.

Càn Đế ngoái đầu nhìn Lý Thiên Mệnh ở phía xa, lão cũng cười.

Tiếng cười của Càn Đế thậm chí át qua tiếng cười của Lý Vô Địch, cười dữ tợn, cười khùng điên.

Phương xa.

Mấy trăm cường giả Thập Phương Đạo Cung như Bạch Mặc, Dạ Nhất đang ẩn núp bốn phía.

- Lão bị điên rồi sao? Đế Thú bị thương, lão đã đến đường cùng rồi mà sao vẫn cười được?

Mọi người cảm thấy khó tin.

Trong ánh mắt chán ghét của mọi người, Càn Đế cất tiếng cười cực kỳ chói tai.

Lão vừa cười vừa hét to:

- Bằng hữu đến từ Thái Cổ Thần Vực, Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp của ngươi đã đưa lên cửa. Hiên Viên Húc, sao ngươi còn chưa đi ra nhận?

Càn Đế điên cuồng cười to khiến mọi người chìm trong hoang mang.

Trong lòng Lý Thiên Mệnh bỗng dâng lên dự cảm không may:

- Bằng hữu Thái Cổ Thần Vực? Là sao?

Rõ ràng, Càn Đế không phát rồ mất trí, trạng thái hiện tại của lão càng thiên hướng có nắm chắc trả được thù.

Lão thật sự có lá bài tẩy!

Lão đã là người mạnh nhất Cổ Chi Thần quốc, có thần vật như Luân Hồi Kính rồi, sao lão có thể còn cầm lá bài tẩy nghiền áp tất cả được?

Đáp án sắp được công bố ngay bây giờ.

Trong khoảnh khắc, một nam nhân trung niên mặc áo gấm màu đen đi ra từ căn nhà cực kỳ bình thường.

Người này cột tóc dài thành một búi, để chòm râu nhỏ, mắt hẹp dài, khí chất âm u độc ác, nhìn liền biết là kẻ bỏ mạng.

Làm tất cả người Thập Phương Đạo Cung nhíu chặt chân mày là vì người này khí huyết bàng bạc, khí tràng mạnh mẽ tư thế nghiền ép. Y chắp tay sau lưng, môi treo nụ cười, từ lúc y xuất hiện thì trên chiến trường này hoàn toàn rơi vào vòng kiểm soát của y.

Bạch Mặc thay đổi sắc mặt, hét to một tiếng:

- Người này là Cổ Chi Thánh cảnh!!!

Dạ Nhất cũng sắc mặt khó xem nói:

- Không thể nào! Người của Thái Cổ Thần Vực chưa từng đến đây.

Cuộc chiến Thần Đô, Thập Phương Đạo Cung dắt mũi Càn Đế, diệt tuyệt con cháu của lão, mắt thấy Càn Đế sắp rơi vào đường cùng, không ngờ đối phương tìm một cường giả Thái Cổ Thần Vực đến, lật ngược lại thế cờ.

Hiên Viên Húc cười tủm tỉm nói:

- Không cần kinh ngạc, không cần phải gấp, đều phải chết, hoài bích có tội, ưm, tuy xa nhưng phải tru.

Vừa nói xong, mắt Hiên Viên Húc lóe tia sáng, phủi tay, một cây trường thương màu sậm hiện ra trong tay y.

Trên trường thương có thánh thiên văn rậm rạp, mũi thương như răng của cự thú. Mọi người nhìn thoáng qua, giật mình phát hiện đây là binh khí chín mươi chín sợi thánh thiên văn, ngang ngửa Tam Thiên Tinh Vực.

Càn Đế thu lại nụ cười, mắt lóe tia sáng nói:

- Hiên Viên Húc, giết Lý Vô Địch này giúp ta trước, sau đó tùy ngươi chơi.

Hiên Viên Húc mỉm cười nói:

- Đó là tự nhiên, chúng ta là bằng hữu.

Y giẫm chân một cái, hóa thành bóng ảo khó nắm bắt, trong tích tắc xông hướng Lý Vô Địch.

Y kiêu ngạo đến mức nào?

Không thèm thả ra thú bản mệnh.

Thực lực như vậy, khiến người Đạo Cung tâm trạng chìm xuống đáy cốc.

Giọng Bạch Mặc khàn khàn nói:

- Ít nhất là Cổ Chi Thánh cảnh tam trọng.

Phải công nhận, sự thực này hơi khiến người tuyệt vọng.

- Chắc lúc Càn Đế đi tìm thuốc đã đụng phải người này, Càn Đế không đánh lại người này, nếu lão đánh thua, vì sống sót, chắc chắn sẽ báo cho người này biết về Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp mang người tới đây.

Nói thật, nguyên nhân thật sự là gì đã không trọng yếu .

Trọng yếu là Hiên Viên Húc như mặt trời rơi xuống Cổ Chi Thần quốc, mang đến đả kích hủy diệt cho Thập Phương Đạo Cung mới thắng một trận nhỏ.

Lý Vô Địch biết rõ hiện tại phiền phức nhiều cỡ nào hơn bất cứ ai.

Lý Vô Địch con ngươi co rút, cùng Lý Thiên Mệnh ánh mắt giao nhau.

Giọng của Lý Vô Địch như hồng chung, mang theo dũng khí không sợ chết:

- Tất cả mọi người mau đi đi! Trốn càng xa càng tốt, để ta ở lại cản hai người này!!!

Lý Vô Địch làm đúng như lời mình từng nói, mọi chuyện đều đã có y gánh.

- Thiên Mệnh, ta muốn ngươi mang người đi! Ta không tốt số như ngươi, đừng gà mẹ chần chừ khiến ta khinh thường, biến ngay!!!

Trong tiếng quát của Lý Vô Địch, Hiên Viên Húc đã đâm thương tới, bên cạnh còn có Càn Đế giáp công, nguy cơ sống chết chớp mắt buông xuống.

Lý Vô Địch quát lớn, đôi mắt phun lửa:

- Đi!!!

Thân xác của y kêu răng rắc, Đệ Nhất Kiếp Đao đầu tiên là va chạm với Hồng Hoang Nguyên Thương của Hiên Viên Húc, ngay sau đó, y dùng thân thể của mình chống đỡ trấn áp của Luân Hồi Kính, y bay ra ngoài, đụng sập một tòa lầu cao.

Ầm ầm!!

Tháp cao vừa mới sụp đổ thì một bóng dáng màu đỏ từ bên trong lao ra, trở lại trước mắt Hiên Viên Húc.

Tốc độ bò dậy của Lý Vô Địch khiến người khâm phục.

Nhưng khâm phục thì được ích gì?

Bình Luận (0)
Comment