Lý Vô Địch lau vết máu bên môi, tựa như dã thú chặn lại trước mặt Hiên Viên Húc và Càn Đế:
- Thiên Mệnh, ta giao khuê nữ cho ngươi, lão tử cầu ngươi được không?
Lý Vô Địch chưa từng nghĩ sẽ có tuyệt cảnh như vậy.
Đời người vốn là thế, khi mình đưa món quà bất ngờ cho đối thủ thì đối thủ cũng sẽ ở giây phút nào đó tặng lại món quà bất ngờ đưa tới trí mạng cho mình.
Cái này gọi là có qua có lại.
Biến số cuộc đời tàn khốc như vậy đấy.
- Không được!
Lý Vô Địch nghe được đáp lại là hai chữ quyết nhiên này.
Người trẻ tuổi kia ở sau lưng y nói:
- Dựa vào cái gì người ở đây làm anh hùng, ta chỉ xứng tham sống sợ chết?
Lý Vô Địch tức giận nạt:
- Vậy là muốn chết chung phải không?
- Thì cứ chết, nghĩa phụ, được chết cùng người, đời này ta không lỗ vốn.
Câu nói này làm Lý Vô Địch rùng mình.
- Lão tử có tài đức gì?
Nam nhân tâm huyết này nghe thấy câu nói kia thì bất ngờ nước mắt lưng tròng.
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Nghĩa phụ nên nói là kiếp trước ta đã tích lũy bao nhiêu công đức mới được gặp người.
Thời gian như đông lại vào phút này.
Hai phụ tử với ý chí như lửa cháy cùng thiêu đốt, cùng lôi kéo nhau.
Lý Vô Địch hít sâu, nói với người phía đối diện:
- Bạch Mặc, Dạ Nhất, các ngươi biết làm sao rồi chứ? Để gánh nặng lại cho Khinh Ngữ đi, ta không khuyên Lý Thiên Mệnh được, đừng chậm trễ thời gian, hai vị này đã đứng xem kịch cả buổi.
Hiên Viên Húc vừa vuốt ve Hồng Hoang Nguyên Thương, vừa bĩu môi cười nói:
- Không sao, ngươi tiếp tục, ta thích xem vở kịch hay sinh ly tử biệt, ngươi đi mọi người cùng đi, cảm động trời cảm động đất, khiến người ta nhìn mà muốn khóc.
Khi Lý Vô Địch trông thấy Bạch Mặc và Dạ Nhất bắt đầu hành động thì y yên lòng.
Nói thật, bọn họ ở lại đây là chịu chết, cần có người giải quyết mớ bòng bong trong Cổ Chi Thần quốc.
Dạ Nhất và Bạch Mặc lớn tuổi, còn phải gánh rất nhiều thứ, không thể nào giống như Lý Thiên Mệnh dù chết cũng quyết đứng chung một chỗ với Lý Vô Địch.
Lý Thiên Mệnh cũng hy vọng bọn họ đi nhanh lên, tốt nhất mang theo Dạ Lăng Phong, nhưng khi hắn nhìn lại, Dạ Lăng Phong tựa như cây cối đứng yên tại chỗ, mặc cho Dạ Nhất cố gắng kéo cỡ nào. Đôi mắt đỏ thẫm nhìn Lý Thiên Mệnh, Dạ Lăng Phong không nói tiếng nào, không nhúc nhích một bước.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Điện chủ, thả hắn đi đi.
Dạ Nhất thực bất đắc dĩ.
Hiên Viên Húc cười nói:
- Đúng đúng, tên này không thể đi, trên người của hắn có Thập Phương Trấn Ma Trụ.
Càn Đế vui vẻ hỏi:
- Xem xong chưa? Lão sắp không nhịn được, giọt lệ này mà rơi xuống, còn tiếp tục bịn rịn cảm động thì có lẽ ta sẽ bỏ không làm canh cá nữa.
Bọn họ đứng chung một chỗ tựa như hai ngọn núi cao chết không thể vượt qua, vắt ngang trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Kiếp này không có đường sống .
Không nói đến Càn Đế, chỉ nói Hiên Viên Húc này, cảnh giới của y cơ hồ cao hơn Lý Thiên Mệnh một đại cảnh giới.
Đánh kiểu gì được?
Càn Đế không muốn bỏ qua cho Bạch Mặc và Dạ Nhất, thấy bọn họ chuẩn bị rút lui, lão và Hiên Viên Húc liếc nhau, trực tiếp xông lên.
Đáp lại bọn họ là dũng khí chịu chết của Lý Vô Địch và Lý Thiên Mệnh.
Lý Vô Địch nói:
- Thiên Mệnh, thánh tộc Lý thị chúng ta còn sống thì là con số lớn, hôm nay xem ra không có hy vọng, vậy thì oanh liệt hành một phen, xem có thể kéo một chỗ đệm lưng hay không.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu, hắn nhìn nam nhân từng nói sẽ chống cự tất cả.
Trái tim của hắn như có lửa đốt cháy.
- Lực lượng, mạnh mẽ, vĩnh viễn là chân lý vĩnh hằng trên thế giới này. Ta từng cho rằng không còn có thể bảo vệ được người thân, nhưng hiện thực hôm nay là vả mặt tàn khốc nhất!
Lý Thiên Mệnh biết Lý Vô Địch cũng rất khó chịu.
Y chịu mười bốn năm phá kiếp, từng để lại lời thề muốn làm người vô địch, không muốn mất đi ai ở bên cạnh, mất người mà mình chân thành tha thiết yêu.
Hai người có lời thề tương tự nay lại vì nhau mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, chặn lại đằng trước hai ngọn núi lớn chết chóc.
Dù là chống đỡ lâu một chút cũng đủ cho người thân giành lấy chút khả năng chạy trốn.
Điều này rất có thể xảy ra, đây là dũng khí để Lý Thiên Mệnh đứng đây chịu chết.
Hai người có ý chí tinh thần giống nhau, đều đến từ thánh tộc Lý thị, đến từ Tiểu Mệnh Kiếp.
Điều này khiến bọn họ trông rất giống nhau, như hai con dã thú đẫm máu, trong mắt không có chút ý sợ hãi.
Hiên Viên Húc nói:
- Lợi hại, hơn hai mươi tuổi mà có ý chí và gan dạ như vậy, có cảnh giới giống như ngươi thì dù ở trong Thái Cổ Thần Vực ta cũng có thể làm một thiên tài nhỏ.
Hiên Viên Húc đã nhìn thấy Đông Hoàng Kiếm trong tay Lý Thiên Mệnh, mắt đỏ ngầu.
Y nhấc chân lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Càn Đế kêu lên:
- Hiên Viên Húc, giúp ta trước đã!
- Được rồi.
Hiên Viên Húc hơi không kiên nhẫn, nhưng y cũng biết Lý Vô Địch khó chơi, thế là y huơ tay, một con thú bản mệnh to lớn lao ra từ không gian bản mệnh của y.
- Grao!
Cự thú lăn lộn trên trời, Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn kỹ, thấy đốm sao trong mắt nó có tổng cộng chín mươi, vượt qua tất cả người trong Thần Quốc.
Đây là Thánh Thú Cổ cửu giai!
Cách Thánh Thú trăm sao trong truyền thuyết chỉ có một bước.
Nhiều hơn Đế Thú một ngôi sao.
Đây là lực lượng chín Thần Vực từng đến từ vùng đất trung tâmViêm Hoàng đại lục, từng sinh ra thượng thần.
- Đáng tiếc, cuộc đời của ta e rằng không có cơ hội đi kiến thức trung tâm đại lục, thiên tài cái thế chín Thần Vực, cường giả siêu đẳng!
Lý Thiên Mệnh không cam lòng.
Càng không cam lòng thì lửa giận càng đốt cháy hắn.
Đây là Thánh Thú Cổ cửu giai Cổ Chi Thánh cảnh đệ tam trọng, đây là một con rồng thần, trên người nó phủ lên vảy rồng màu nhạt, toàn thân toát ra mây mù màu xám, đôi mắt của nó đỏ rực như mãnh thú, vừa xuất hiện đã nhìn Lý Thiên Mệnh lom lom.
Tên của nó gọi là Luyện Ngục Yêu Long.
Mặt Hiên Viên Húc không cảm xúc nói:
- Bắt lấy hắn!
Tâm trạng của Hiên Viên Húc không kích động chút nào, hai người này được gọi là đối thủ, y chỉ cần đi một mình cũng đủ sức xử bọn họ.
- Grao!
Luyện Ngục Yêu Long rống to, phóng lên cao, liều chết lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Lý Vô Địch hoàn toàn không có biện pháp trợ giúp Lý Thiên Mệnh ngăn cản, bởi vì y cần đối diện Càn Đế và Hiên Viên Húc liên hợp, thú bản mệnh của hắn thì dây dưa với Đế Thú.
Luyện Ngục Yêu Long còn chưa đến gần mà hơi thở rồng nóng cháy đã thiêu đốt, toàn thân của nó to còn hơn Lam Hoang.
- Grao!
Lửa màu nhạt phun ra từ miệng Luyện Ngục Yêu Long, phun ra bay thẳng tới trước căn bản không có chỗ trốn tránh.
Ầm!
Một kết giới màu đen bỗng nhiên chắn ở trước mặt Lý Thiên Mệnh, ngăn lại thần thông của Luyện Ngục Yêu Long.
Đây là kết giới Thập Phương Trấn Ma!
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, thì ra là Hồn Ma chống đỡ Thập Phương Trấn Ma Trụ, Dạ Lăng Phong ngồi xếp bằng trên phần đầu Thập Phương Trấn Ma Trụ.
Dạ Lăng Phong hiện là Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, cảnh giới cao hơn Lý Thiên Mệnh một chút.
Kết giới Thập Phương Trấn Ma là năng lực thứ hai của Thập Phương Trấn Ma Trụ, cộng với lực lượng của Hồn Ma thêm vào, Dạ Lăng Phong có thể mở ra kết giới Thập Phương Trấn Ma trong phạm vi nghìn dặm, kết giới thiên văn lớn hơn Lý Thiên Mệnh ở kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng gấp mấy lần.
Luyện Ngục Yêu Long cười lớn, giọng như chuông đồng:
- Khá quá chứ, Thiên Chi Thánh cảnh tầm thường mà có thể ngăn được thần thông của ta, xem ra là kiếp khí!
Ở trước mặt nó thì Lý Thiên Mệnh như con kiến bé nhỏ không có bối cảnh, nó không gấp gáp, nó xoay quanh, cứng rắn lao vào kết giới Thập Phương Trấn Ma, lập tức có Nguyên Thủy Ma Khí quấn quýt lấy nó, nhưng tạo thành tổn thương khá ít ỏi.