Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 829 - Chương 829 - Phàm Trần Kiếm Của Hắn

Chương 829 - Phàm Trần Kiếm của hắn
Chương 829 - Phàm Trần Kiếm của hắn

Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh đã biết sự thật.

Thì ra là linh hồn kiếp phó.

Lý Thiên Mệnh rốt cuộc nhìn đến nó, đó là một bóng ma vô hình, nó giấu trong Thái Nhất Tháp, hoặc nên nói nó hợp thành một với Thái Nhất Tháp.

- Đây là năng lực của linh hồn kiếp phó?

Keng keng keng!

Trong khi Lý Thiên Mệnh giật mình, tự động biến hóa, chẳng những thay đổi vị trí, còn biến lớn biến nhỏ, mấy lần vừa đúng ngăn lại Hồng Hoang Nguyên Thương của Hiên Viên Húc.

- Linh hồn kiếp phó là Hỗn Độn thần tộc, đến từ Hỗn Độn Thần Đế, phỏng chừng không liên quan đến Thái Nhất Tháp. Nhưng nó có thể điều khiển Thái Nhất Tháp, không lẽ năng lực của linh hồn kiếp phó là khống chế vật thần?

Đây chỉ là suy đoán của Lý Thiên Mệnh, liên kết và kiểm soát của Lý Thiên Mệnh với Thái Nhất Tháp vẫn không gián đoạn, nhưng linh hồn kiếp phó có thể tự động di chuyển Thái Nhất Tháp.

Đây vốn là một loại năng lực vượt sức tưởng tượng.

Thậm chí . . .

Trong một lần ngăn cản, nó thậm chí di chuyển lên trên Hồng Hoang Nguyên Thương, khiến thương đâm lệch.

Hiên Viên Húc ngốc như gà gỗ:

- Cái quỷ gì?

Hiên Viên Húc gồng sức hất mạnh mới hất linh hồn kiếp phó văng ra Hồng Hoang Nguyên Thương, nhưng gã không nhìn thấy linh hồn kiếp phó.

Chớp mắt, linh hồn kiếp phó đã trở vào Thái Nhất Tháp.

Mắt Hiên Viên Húc càng sáng:

- Thái Nhất Tháp này còn biết tự động hộ chủ?

Lúc này, Luyện Ngục Yêu Long nhẹ nhàng xé rách Nguyên Thủy Ma Khí, Hiên Viên Húc ngoắc gọi nó:

- Mau lại đây, kiềm Thái Nhất Tháp này lại, cứ cản trở ta giết người cướp báu.

- Biết!

Luyện Ngục Yêu Long lao nhanh xuống, đuổi theo Thái Nhất Tháp.

Bùm bùm!

Sau một trận quần nhau, Luyện Ngục Yêu Long rốt cuộc đè Thái Nhất Tháp xuống, cắn chặt trong miệng.

- Kết thúc.

Hiên Viên Húc lại giơ thương đâm xuyên.

Lần này thì Lý Thiên Mệnh thật sự đã cùng đường.

Tốc độ của đối phương mau đến nỗi Lý Thiên Mệnh không có cả thời gian cảm khái.

Một thương bắn ra, thế như chẻ tre.

Lý Vô Địch mà còn bị một thương đâm thủng ngực, huống chi là Lý Thiên Mệnh?

Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu, dồn tất cả lực lượng vào trong Đông Hoàng Kiếm, cố gắng đấu tranh với số phận này.

Bùm!

Trường thương của Hiên Viên Húc quét qua, đẩy lùi Vạn Kiếp Kiếm và kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng, mũi thương như rồng, không gì ngăn được.

Một tay Hiên Viên Húc cầm thương, cười khẩy nói:

- Tạm biệt.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh phải chết.

Có rất nhiều tiếc nuối, nhưng đời người là thế, không ai có thể luôn luôn thắng.

Số phận đôi khi rất tàn khốc, ngoài ý muốn lệch khỏi kế hoạch, không ai cản lại được.

Dù cho Lý Thiên Mệnh trút xuống hết thảy vẫn không cách nào thay đổi kết cục này.

Vù vù vù vù vù!

Vào khoảnh khắc trí mạng này!

Lý Thiên Mệnh chợt nghe tiếng rít của kiếm khí.

Phập!

Trong khoảnh khắc, một luồng ánh kiếm vụt qua bên tai Lý Thiên Mệnh, đâm vào ngón tay cầm thương của Hiên Viên Húc.

Phập!

Hiên Viên Húc ăn đau hét lên, bị đứt một đầu ngón tay.

- Kẻ nào?!

Đây là thắc mắc của cả hai người.

Hiên Viên Húc vội lùi lại mấy chục thước, trừng to mắt nhìn ra sau lưng Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cũng quay đầu lại.

Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn kỹ.

Trên phế tích phía xa có một nam nhân tóc đen đang đứng.

Nam nhân đứng thẳng tắp, tóc dài cột sau lưng, khuôn mặt ôn nhuận nho nhã, nhưng không mất bá khí, dễ thấy nhất là đôi mắt của người đó, tựa như hai mặt gương.

Nam nhân nhìn cái gì thì trên gương sẽ hiện ra thứ đó.

Lý Thiên Mệnh hoàn toàn ngẩn ngơ.

- Dương thúc?

Người đột nhiên xuất hiện, cứu mạng hắn là Mộ Dương đây mà?

Trừ đôi mắt khác ra, Mộ Dương giống hệt lúc trước.

Đương nhiên.

Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh phát hiện hơi thở của Mộ Dương thay đổi rất lớn, đó tuyệt đối là hơi thở của Cổ Chi Thánh cảnh!

Mộ Dương là Thiên Ý cảnh, cùng mẫu thân Vệ Tịnh đi ra ngoài du lịch một năm không ngờ thành Cổ Chi Thánh cảnh?

Điều này vượt qua nhận biết của Lý Thiên Mệnh!

Hắn sững sờ nhìn Mộ Dương từ bên kia lướt tới trước mắt của mình.

Có lẽ vì mắt Mộ Dương đã biến thành gương, rất khó lại nhìn rõ ánh mắt của y, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người cảm thấy lạnh lùng, khóe môi của y hơi cong lên, có lẽ đang mỉm cười.

Mộ Dương nói:

- Thiên Mệnh, đã lâu không gặp.

Lý Thiên Mệnh cảm giác da đầu tê dại:

- Dương thúc? Thực lực của người . . .?

Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng xé rách vang lên.

- Lý Mộ Dương?!

Tiếng hét đến từ Càn Đế.

Chỉ thấy lão ngừng tiến công, sững sờ tại chỗ, nhìn trân trân như kẻ ngốc.

Mộ Dương lạnh nhạt nói:

- Ánh mắt còn tỏ lắm, bị ngươi nhận ra.

- Không thể nào! Ngươi đã chết, ta tự tay giết ngươi! Ngươi và Tịnh Nhi chết chung với nhau!

Mắt Càn Đế chỉ còn tròng trắng, trong lòng tràn ngập khó tin.

Mộ Dương nói:

- Ta chuyển thế trọng sinh.

Từ đầu đến cuối, Lý Thiên Mệnh mãi không nghĩ ra những điều này.

Trong lòng hắn rung động và thắc mắc không ít hơn Càn Đế.

Hiên Viên Húc bị đứt một ngón tay, đang nổi nóng:

- Đùa sao? Không thể nào! Trên Thần Đô không thể nào chuyển thế trọng sinh, phàm nhân như ngươi ở đây biên bậy bạ cái gì?

Hiên Viên Húc không biết Lý Mộ Dương là ai, nhưng gã biết người này là hòn đá chặng đường mình chiếm ba món báu vật quý.

Hiên Viên Húc không tin, nhưng Càn Đế ngẩn ngơ nhìn Lý Mộ Dương.

Lão đờ đẫn đến mức nào?

Lý Vô Địch bị thương nặng và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng cùng nhau vây giết Đế Thú, nhưng Càn Đế không đến hỗ trợ.

- Không thể nào! Không thể nào!

Năm xưa lão tự tay giết Lý Mộ Dương, niêm phong trong hầm băng bốn mươi mấy năm, gần đây lão tự tay đánh nát bấy xác chết của y.

Sao y có thể còn sống được?

Lý Thiên Mệnh biết Lý Mộ Dương còn sống, nhưng quan trọng là Lý Mộ Dương sao có thể là Dương thúc của mình được?

Lý Thiên Mệnh nhìn thấy trên người Dương thúc có hai biến đổi lớn.

Thứ nhất là đôi mắt gương, thứ hai là cánh tay hắc ám giống hệt mình.

Nhưng y là Mộ Dương!

Đầu óc Lý Thiên Mệnh trống rỗng:

- Người là phụ thân của ta chuyển thế trọng sinh?

- Nói chính xác hơn thì ngươi là nhi tử kiếp này của ta. Thiên Mệnh, chờ lát nữa ta sẽ giải thích mọi thứ cho ngươi.

Lý Mộ Dương nhìn chằm chằm Hiên Viên Húc:

- Người này dám giết nhi của ta, nếu ta đã xuất hiện thì sẽ tiễn hắn đi chết.

Hiên Viên Húc tức giận quát:

- Cố làm ra vẻ, mặc kệ ngươi là ai, tiếp theo thì ngươi sẽ là xác chết!

Bùm!

Lý Mộ Dương giơ tay đẩy Lý Thiên Mệnh ra xa nghìn thước mới rơi xuống đất.

Lý Mộ Dương không nói nhiều với Lý Thiên Mệnh, tay cầm thanh binh khí bình thường, chỉ có hơn mười sợi thánh thiên văn, lao vào đấu với Hiên Viên Húc.

Thú bản mệnh của y quả nhiên vẫn là con Mặc Kỳ Lân kia.

Tuy rằng nó đã tiến hóa đến hơn bốn mươi tinh, nhưng về phẩm cấp thì hoàn toàn không thể so sánh với Luyện Ngục Yêu Long.

Nhưng thần kỳ là Lý Mộ Dương một người một kiếm một Kỳ Lân mà hoàn toàn ngăn lại Hiên Viên Húc.

Ít nhất thoạt nhìn sức mạnh ngang nhau.

Keng keng keng!

Lý Mộ Dương thi triển chiến quyết, đơn giản là Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.

Nhưng mỗi kiếm đều có hàm ý siêu thoát phàm trần, khiến người xem phải thán phục. Cảnh giới của Lý Mộ Dương đại khái ngang bằng Lý Vô Địch, cùng lắm là Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhất trọng, thậm chí phẩm cấp của binh khí, thú bản mệnh đều yếu thế hơn Hiên Viên Húc, nhưng kiếm của y, phương thức chiến đấu của y, biến hóa và huyền ảo trong mỗi kiếm đều làm Hiên Viên Húc không thể hiểu thấu.

Dùng kiếm quyết đơn giản nhất chém ra kiếm ý cấp bậc tông sư, thú bản mệnh của Lý Mộ Dương khi ra tay cũng xảo hiệu hơn, hợp lý hơn Luyện Ngục Yêu Long, vận dụng mỗi lực lượng đều đến cực độ.

Bình Luận (0)
Comment