Lý Thiên Mệnh vừa rung động trong cuộc chiến đấu chém giết này, vừa hiểu ra một sự thực:
- Dương thúc là phụ thân của ta?!
- Lúc trước nương viết thư cho ta, nói lần sau gặp mặt nhớ gọi Dương thúc là phụ thân, chuyện này thì ra là thật?
Lý Thiên Mệnh nhớ lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, khi đó hắn hoàn toàn không ngờ đó là phụ thân đã vứt bỏ Vệ Tịnh hơn hai mươi năm?
- Không đúng, mẫu thân và y là thanh mai trúc mã, nếu người ở Đông Thần Vực là y thì tại sao y bỏ mặc nương thân hai mươi năm không quan tâm?
Đầu óc Lý Thiên Mệnh hỗn loạn.
Hắn rất cần được giải thích, nhưng xem thế cục hiện tại thì hắn phải ngoan ngoãn đợi.
- Hy vọng hắn có thể đối phó Hiên Viên Húc.
Giải quyết Hiên Viên Húc rồi Lý Thiên Mệnh mới có hy vọng còn sống.
- Không ngờ nghĩa phụ đã bị thương nặng, không có thời gian!
Phụ thân ruột xuất hiện, bảo vệ mình, khiến mình tìm được đường sống trong chỗ chết, Lý Thiên Mệnh bất chấp các thắc mắc trong lòng, nhanh chóng quyết định, xông về phía chiến trường Càn Đế và Lý Vô Địch.
- Càn Đế dễ đối phó hơn Hiên Viên Húc, bất đắc dĩ lúc trước nghĩa phụ đã bị Hiên Viên Húc tổn hại nặng!
Khi Lý Thiên Mệnh khẩn cấp chi viện thì thời gian đã muộn.
Ngực của Lý Vô Địch bị xuyên thủng, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là ghê gớm.
Đặc biệt là . . .
Sau khi Càn Đế giật mình thẫn thờ, Lý Vô Địch cắn chặt răng, trong giờ phút tia sáng hy vọng sinh ra này, y bùng nổ.
- Đi chết đi!
Lý Vô Địch không giết chết Càn Đế có Luân Hồi Kính được, nhưng hắn có thể giết Đế Thú.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng và Đế Thú dây dưa với nhau, thần thông oanh tạc ở cự ly gần.
Người Lý Vô Địch đẫm máu xuất hiện như thần chết, Đệ Nhất Kiếp Đao chém vào ngực Đế Thú.
Đó là vị trí bị Vạn Kiếp Kiếm của Lý Thiên Mệnh xuyên qua, Lý Vô Địch chém ra một đao kia, lực lượng Cổ Chi Thánh cảnh bùng nổ.
- Grao!
Đế Thú kêu thảm một tiếng, nội tạng bị đao cương xé rách một nửa, đôi mắt trên chín cái đầu vụt tắt tia sáng, nó vùng vẫy ngã xuống đất.
Tuy Đế Thú chưa tắt thở, nhưng nó bị thương nặng hơn Lý Vô Địch gấp mười lần, đã hấp hối, sắp chết, chỉ còn lại một hơi.
Đế Thú mà chết thì Càn Đế càng không có tương lai.
Đây là cực hạn mà Lý Vô Địch có thể làm được sau khi bị Hiên Viên Húc tổn hại nặng.
- Ngươi chết cho lão tử!!!
Nhát đao thứ hai của Lý Vô Địch chém Đế Thú máu văng tung tóe. Đế Thú tuyệt vọng hét thảm, nó thống khổ hơn Lý Vô Địch nhiều.
Nhưng sức sống của Đế Thú rất dẻo dai, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể giãy giụa, kêu gọi nhắc nhở Càn Đế.
- Ngươi tìm cái chết!!
Trong đầu Càn Đế còn tràn ngập Lý Mộ Dương, nhưng Đế Thú bị tổn hại nặng, lão buộc phải vòng về.
Càn Đế thấy Đế Thú sắp chết.
- Lý Vô Địch, ngày tàn của ngươi đã đến!
Thế cục thay đổi vì Lý Mộ Dương, Càn Đế một lần nữa rơi vào mạo hiểm lớn.
Lão không kịp rung động, sau khi phản ứng lại, mục tiêu thứ nhất của lão là nhanh chóng giết Lý Vô Địch.
Khi Lý Vô Địch giết Đế Thú thì Luân Hồi Kính của lão đã chụp lên đầu Lý Vô Địch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Áp lực từ Luân Hồi Kính điên cuồng trấn áp.
Lý Vô Địch lại hộc máu:
- Phụt!
Y kiên trì lâu lắm rồi, tất cả ý chí đều dùng vào việc đồ sát Đế Thú, khiến y lúc này không thể chống đỡ Luân Hồi Kính điên cuồng trấn áp.
- Chết hết đi, chết hết cho ta! Chết sạch sẽ, chết không còn một mống! Chuyển thế trọng sinh bà nội nó!
Đôi mắt Càn Đế bắn ra huyết lệ, khí huyết cuồn cuộn, tựa như người điên.
Lý Vô Địch gắt gao chống đỡ, xoay người lại, cười lớn đối diện Càn Đế:
- Ngươi sợ.
- Ta sợ cái gì?
Lý Vô Địch cười to bảo:
- Ngươi sợ Lý Mộ Dương, ngươi sợ hắn. Ha ha ha ha ha ha!
Càn Đế xanh mặt:
- Nói đùa!
Lý Vô Địch cuồng cười:
- Lão quỷ, ngươi giết ta thì sao? Chỉ cần Thiên Mệnh không chết, sớm muộn gì sẽ xóa sạch dấu vết của tộc Cửu Minh các ngươi khỏi thế giới này. Hiên Viên Húc mà chết là sẽ đến lượt ngươi ngay thôi, ngươi cho rằng tìm một tiện nhân giúp đỡ ngươi là được? Kết quả ngươi vẫn tiêu đời.
- Ngươi ngậm miệng!
Càn Đế thẹn quá thành giận, Luân Hồi Kính không ngừng đè xuống đầu Lý Vô Địch.
Luân Hồi Ấn!
Khi ấn ký kia đè xuống đầu Lý Vô Địch, y ngất tại chỗ.
Thân hình cao to mãi đến giờ phút này mới ngã xuống.
Khoảnh khắc ngã xuống, Lý Vô Địch nhìn thấy Lý Thiên Mệnh từ sau lưng công kích Càn Đế.
- Sống sót . . .
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Lý Vô Địch.
Bùm!
Vào phút khẩn cấp, Càn Đế dùng Luân Hồi Kính đỡ sát chiêu của Lý Thiên Mệnh, lão lùi lại mấy chục thước.
Trong quá trình này, lão còn vươn tay túm lấy Lý Vô Địch hôn mê.
- Lý Mộ Dương trở về thì có ích gì? Bốn mươi mấy năm trước hắn đã là vong hồn dưới kiếm của ta, hôm nay vẫn phải chết, hai ngươi cũng phải chết!
Càn Đế ném Lý Vô Địch ra ngoài, ném vào vũng bùn sau lưng lão, trong vũng bùn có ba trăm vạn dân chúng Ân Thủy thành.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu:
- Nghĩa phụ!
Lão già trước mắt đã sớm châm biển lửa ngập trời trong lòng Lý Thiên Mệnh.
Tiếc rằng Lý Vô Địch không thể chống đỡ lâu một chút, y vì giết Đế Thú mà cơ hồ dùng hết tất cả lực lượng.
Đây là điểm cương liệt của Lý Vô Địch, dù chết cũng không muốn cho Càn Đế thoải mái.
Hiện tại Đế Thú chỉ còn một hơi thoi thóp, không khác gì chết.
Càn Đế cười to bảo:
- Linh hồn Cổ Chi Thánh cảnh của Lý Vô Địch chắc chắn rất ngon, hắn dám động thú bản mệnh của ta, vậy thì để hắn và ba trăm vạn cá nhỏ cùng nhau chữa thương cho huynh đệ của ta đi!
Càn Đế cầm trường kiếm màu đen đánh lùi Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, cũng ném Luân Hồi Kính vào vũng bùn.
- Nấu canh nào!
Càn Đế định dùng Luân Hồi Kính kéo Đế Thú hấp hối khỏi cái chết gần kề.
Càn Đế tự mình trấn áp Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, Đế Thú bị thương nặng thì chui vào trong kết giới thiên văn.
Cùng lúc đó.
Luân Hồi Kính đã chìm xuống đáy vũng bùn.
Luân Hồi Kính ở ngay bên dưới Lý Vô Địch hôn mê, bên cạnh y là ba trăm vạn người hoảng loạn.
- Bệ hạ định làm cái gì?
- Giết chúng ta, kéo dài mạng sống cho Đế Thú!
- Trời ạ, ba . . . ba trăm vạn người! Bệ hạ điên rồi, bệ hạ đã điên!
- Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, hu!!!
Tiếng khóc thê thảm truyền ra, trên mặt mỗi người viết đầy tuyệt vọng, đây là giây phút tuyệt vọng nhất.
Lý Mộ Dương xuất hiện chỉ có thể tạm bám giữ Hiên Viên Húc, Lý Vô Địch lúc trước đã tổn hại nặng, dẫn đến hiện tại căn bản không có người có thể ngăn lại Càn Đế điên cuồng.
Thứ Lý Thiên Mệnh trông thấy là các ánh mắt tuyệt vọng trong vũng bùn quỳ trên Luân Hồi Kính.
Luân Hồi Kính bắt đầu tỏa ánh sáng trắng, rất nhanh sẽ lấy linh hồn của họ làm thức ăn, ba trăm vạn người chớp mắt chết thảm.
Lý Vô Địch nằm ngay chính giữa Luân Hồi Kính, y sẽ là nạn nhân đầu tiên.
Càn Đế ngăn cản Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, càn rỡ cười lớn.
- Cứu ta, cứu ta!!!
Đây mới chỉ là bắt đầu mà rất nhiều người đã đau đầu như búa bổ, lăn lộn trong vũng bùn, sắc mặt trắng bệch, gào thét rách cổ họng.
- A!!!
Tiếng hét thảm thiết không chỗ không ở.
Ân Thủy thành như chìm trong địa ngục, nước trong vũng bùng không giống nước mà như chảo dầu.