Trong giây phút tuyệt vọng này.
Một thiếu niên tóc trắng một đấm đánh nát kết giới thiên văn, lao vào trong.
Càn Đế cười to bảo:
- Vô dụng, hồn của ngươi cũng sẽ cống hiến cho Luân Hồi Kính!
Đế Thú kia đã trốn trên Luân Hồi Kính.
Đây là trạng thái Luân Hồi Kính hấp thu mệnh hồn, nghe nói không có người có thể ngăn cản.
Đây là tộc Cửu Minh khống chế Luân Hồi Kính ở cấp độ cao nhất.
Oong!
Càn Đế vừa dứt lời, Lý Thiên Mệnh đã lao vào phạm vi của Luân Hồi Kính.
Trong mắt của hắn chỉ có Lý Vô Địch.
- Nghĩa phụ!!!
Trong lòng có muôn vàn điều muốn nói đều hội tụ vào hai chữ này.
Không phải phụ tử ruột nhưng từ lâu là người thân.
Nhìn y trúng Luân Hồi Ấn, bị ném vào Luân Hồi Kính, bên bờ vực sống chết, lửa giận trong lòng Lý Thiên Mệnh càng cháy dữ dội hơn.
- Luân Hồi Kính!!!
Thứ vật thần này là ngọn nguồn của tội ác, nó chế tạo vật thần khác đều chưa từng chế tạo tội nghiệt ngập trời.
Lý Thiên Mệnh vừa đi vào liền cảm thụ được Luân Hồi Kính lôi kéo linh hồn.
Đó là đau nhói kinh khủng!
Nhưng Lý Thiên Mệnh có Thái Nhất Tháp, có Thần Hồn Tháp.
Cơ hồ ngay lập tức, Thần Hồn Tháp ổn định linh hồn của Lý Thiên Mệnh, khiến hắn ở bên trong phạm vi mà không chịu ảnh hưởng gì.
Ngay lúc này, bên tai Lý Thiên Mệnh nghe giọng của Lý Mộ Dương:
- Thiên Mệnh, dùng ba món vật thần đánh nát nó! Mặt gương trạng thái vòng xoáy luân hồi thì rất yếu ớt!
- Biết!
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh mãnh liệt, hắn dám xông đến là vì muốn phá hỏng, không ngờ Lý Mộ Dương chỉ cách, không phải ngăn chặn, mà là hủy diệt!
Còn có thứ gì sảng khoái lòng người hơn là hủy diệt Luân Hồi Kính?
Trong tay Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp tự động trôi nổi bên cạnh hắn, linh hồn kiếp phó khống chế nó rất tốt.
Còn về Dạ Lăng Phong, y gần như vào cùng lúc với Lý Thiên Mệnh.
Thần hồn của Dạ Lăng Phong và Hồn Ma đều rất mạnh mẽ, trong một lúc đều chống cự được Luân Hồi Kính lôi kéo xé rách.
- Tiểu Phong, lên!
Cơ hội nghìn năm một thuở, giây phút chỉ mành treo chuông.
Đây là ma vật tàn nhẫn chế tạo trăm ức oan hồn Thần Đô, là tà khí người thần đều giận!
Oong!
Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp và Thập Phương Trấn Ma Trụ cơ hồ cùng lúc giáng xuống Luân Hồi Kính.
Keng!
Mũi kiếm, mũi tháp, đầu gậy, cả ba cùng đập xuống mặt gương mỏng manh.
Đột nhiên mặt gương phát ra một tiếng giòn vang.
Lý Thiên Mệnh giật mình trông thấy mặt gương sinh ra vết nứt.
Bùm!
Ngay sau đó, vết rạn trực tiếp mở rộng, nháy mắt trải rộng nguyên mặt gương.
Đùng!
Giây tiếp theo, Luân Hồi Kính nổ nát.
Đây là khoảnh khắc có tính lịch sử.
Lý Thiên Mệnh thấy Luân Hồi Kính vỡ nát thì mừng như điên, không kiềm được hét lớn trút ra tất cả căm giận và bực tức dồn nén trong lòng hôm nay.
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu gầm rống:
- Luân Hồi Kính nát, Càn Đế, ngươi còn gì để làm mưa làm gió?!
Lý Thiên Mệnh ở trong đám người ba trăm vạn ôm lấy Lý Vô Địch.
Khiến Lý Thiên Mệnh thở phào là Lý Vô Địch tuy hôn mê nhưng còn thở, vấn đề không lớn.
Hồn Ma lập tức xông lên nuốt Lý Vô Địch vào, ở trong người nó sẽ giảm tình trạng ác hóa của tình hình vết thương.
Ngay sau đó, diễn ra sự tình càng thần kỳ.
Tất cả mảnh vụn Luân Hồi Kính hội tụ lại, hình thành một luồng sáng bắn hướng Lý Mộ Dương.
Càn Đế ngây ra tại chỗ, huyết lệ rơi như mưa:
- Luân Hồi Kính của ta! A!! Luân Hồi Kính của ta!!!
Giờ phút này Càn Đế chịu đựng thống khổ còn nhiều hơn là con cháu chết hết sạch.
- Hu!
Không ngờ Càn Đế gào khóc tại chỗ, trên mặt tràn đầy cực độ tuyệt vọng, có lẽ đã bị xé rách con tim.
Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh vụn Luân Hồi Kính đều hội tụ vào trong đôi mắt Lý Mộ Dương, dung hợp trong đó.
Tất cả điều này là như thế nào thì chỉ có Lý Mộ Dương mới biết.
Càn Đế đã giận đến nỗi thất khiếu chảy máu.
Càn Đế vốn là quỷ cuồng biến thái, mất đi bảo bối mà lão thủ hộ cả đời, lão giận đến mức hộc máu tại chỗ.
- Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!!
Càn Đế như ma quỷ xông lên, nhưng bị Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng ngăn cản, lão không đụng vào Lý Thiên Mệnh được.
Lý Thiên Mệnh đang nghênh đón thu hoạch mới của mình.
Đó là . . . Thiên Ý chúng sinh!
Ba trăm vạn dân chúng Ân Thủy thành trong thống khổ linh hồn bị xé rách thì nhìn thấy Lý Thiên Mệnh xuất hiện.
Bọn họ trông thấy Lý Thiên Mệnh đập bể Luân Hồi Kính, cứu họ thoát khỏi cửa quỷ.
Nực cười là cái gọi là Cổ Chi Đại Đế muốn cướp đoạt mạng của ba trăm vạn người.
Đế Quân thật sự là anh dũng chịu chết, cứu thương sinh!
Ba trăm vạn không phải con số mà là đám đông tuyệt vọng.
- Hắn là Lý Thiên Mệnh!
- Hắn đập bể Luân Hồi Kính, cứu chúng ta!
- Hắn là Đế Hoàng chân chính!!!
Những đôi mắt ướt nước nóng bỏng đốt người Lý Thiên Mệnh.
Đôi mắt của Lý Thiên Mệnh có thể trông thấy Thiên Ý chúng sinh nóng rực hội tụ lại, thấm nhuần Thiên Ý Đế Hoàng, điên cuồng lớn lên.
Luân Hồi Kính vỡ nát, đối với Lý Thiên Mệnh là một loại siêu thoát linh hồn.
- Tộc Cửu Minh sinh ra vì Luân Hồi Kính, cũng phải chết vì Luân Hồi Kính!
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh bắn ra tia sáng chói lòa.
Hắn vốn ở bờ vực đột phá, hiện tại Thiên Ý Đế Hoàng hùng dũng trưởng thành, trực tiếp phá tan Thiên Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, thậm chí rất gần đến đệ lục trọng. Thánh Nguyên của hắn vốn gần đến bão hòa, hiện giờ hội tụ nhiều linh khí thiên địa, tăng lên bàng bạc.
Lý Thiên Mệnh lấy thánh tinh ra nuốt vào bụng, đây là phương thức hấp thu linh khí thiên địa của hắn và Huỳnh Hỏa, tuy rằng thực thô bạo nhưng sắp mất mạng rồi, ngại gì thô bạo nữa?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lực lượng trong người hắn bùng nổ trưởng thành.
Mãi đến cuối cùng, Lý Thiên Mệnh ở trong tuyệt cảnh thành tựu lực lượng đỉnh cao.
Nhưng mà!
Càn Đế ở trước mắt hắn vẫn chưa thoát khỏi Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng dây dưa.
- Càn Đế!
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh tóe lửa xuất hiện ở bên cạnh Đế Thú, con Đế Thú hấp hối chỉ có thể điên cuồng động đậy thân thể.
Phập!
Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, chặt từng nhát kiếm xuống.
Chín cái đầu bị chặt bỏ tám cái.
Đế Thú vẫn chưa chết.
Lý Thiên Mệnh âm trầm lạnh lùng cười:
- Ngươi cũng tội nghiệt nặng nề, ngươi còn chưa đến lúc chết đâu.
Nói xong, Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, Hồn Ma, ba con thú bản mệnh, cộng thêm Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng đều tập trung Càn Đế.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiểu Phong, dựng lên kết giới Thập Phương Trấn Ma.
- Biết!
Dạ Lăng Phong biết rằng đây là cách hỗ trợ lớn nhất mà y và Hồn Ma có thể làm được.
Còn lại phải xem Lý Thiên Mệnh và Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng.
Có Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng ở, Lý Thiên Mệnh như có Lý Vô Địch kề vai chiến đấu.
Lý Thiên Mệnh như mãnh thú đẫm máu rống to:
- Càn Đế, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối diện với ngươi trong hôm nay. Chắc chắn là ông trời sắp đặt, để ta tẩy rửa tội nghiệt cho ngươi! Quan trọng hơn là, trả lại gấp nghìn lần, vạn lần Luân Hồi Ấn mà ngươi mang đến cho cung chủ và nghĩa phụ!!!
Lý Thiên Mệnh xông thẳng về phía Càn Đế Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng nhưng đã mất Luân Hồi Kính.
Còn về ba trăm vạn dân chúng Ân Thủy thành thì bắt lấy cơ hội này rời khỏi hai chiến trường lớn, trốn ra xa.
Trên thực tế, Bạch Mặc và Dạ Nhất đều không đi xa, nói cho cùng thì bọn họ không cam lòng.
Hiện tại.
Tất cả không cam lòng đều gửi gắm lên người Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong.