Hiên Viên Tích Tích có chút đau đầu, quyển chiến quyết trong tay Lý Thiên Mệnh là nhị ca đã dặn từ trước tuyệt đối không bán cho kẻ địch, cố tình hắn chọn trúng quyển này.
Hiên Viên Tích Tích thầm nghĩ:
“Không sao, chờ lát nữa sẽ cướp về, còn thu ba ức thánh tinh miễn phí, ta vẫn là được lợi, ta thật là thiên tài nhỏ!”
Trong ánh mắt âm u của Hiên Viên Tích Tích, Lý Thiên Mệnh trả tiền rời đi.
Ba ức thánh tinh như ngọn núi nhỏ khiến tất cả người Vĩnh Định Các thẫn thờ trong gió.
. . .
Mảnh núi biển chỗ Thái Cổ Thần Tông có tên là Thái Cực Phong Hồ.
Thái Cực Phong Hồ hình tròn, lấy âm dương ngư chia làm hai nửa núi biển, có thể chia ra ba vòng: Vòng ngoài, vòng giữa và vòng trong.
Vòng ngoài là Nhân Nguyên tông, phạm vi lớn nhất, chiếm cứ sáu mươi phần trăm. Vòng giữa Địa Nguyên tông chiếm cứ ba mươi phần trăm. Vòng trong Thiên Nguyên tông chiếm cứ mười phần trăm.
Nhưng nếu tính luôn số người thì Thiên Nguyên tông chỉ có năm trăm đệ tử, diện tích hoạt động trung bình của mỗi người hơn xa năm mươi vạn người Nhân Nguyên tông.
Nhân Nguyên tông có núi có biển, núi cao vút, biển sâu thẳm, chỗ ở của đệ tử và các kiến trúc lớn xây trên núi, trong nước.
Nhưng về đại thể thì xây trên núi nhiều hơn.
Cổ Phong Nhai nằm ở trên núi.
Lý Thiên Mệnh trở về từ Cổ Phong Nhai, dọc đường đi đều là rừng rậm, rất nhiều cây cao trăm thước, không biết dưới rễ cây chôn bao nhiêu thi cốt.
Nhân Nguyên tông quản hạt lỏng lẻo, như không bèo không rễ, chết ở nơi đồng không mông quạnh phỏng chừng chẳng ai thèm quản.
Các thiếu niên thiếu nữ đang trong tuổi huyết khí phương cương, hảo dũng đấu ngoan, nghé con mới sinh không sợ cọp, không ai phục ai.
Cho nên . . .
Nhân Nguyên tông là nơi nước sâu thăm thẳm.
Mục tiêu của hầu hết các đệ tử là rời khỏi Nhân Nguyên tông, leo lên Địa Nguyên tông, đó mới tính là đệ tử Thái Cổ Thần Tông thật sự.
Nếu không thì hơn ba mươi tuổi mà không đủ tiêu chuẩn của Địa Nguyên tông, trên cơ bản cũng chỉ có thể gia nhập Thái Cổ Thần Quân, trấn thủ Thái Cổ Thần Vực, không gian phát triển sau này có hạn.
Nói cách khác, Thái Cổ Thần Tông là môi trường nuôi cấy cường giả của Thái Cổ Thần Vực.
Chỉ có nhân vật siêu đẳng nhất mới ở lại Thần Tông. Nếu lấy thân phận đệ tử Nhân Nguyên đi ra ngoài, dù cao hơn chúng sinh vạn dân nhưng cũng đánh mất cơ hội đứng trên đỉnh đại lục.
Chín Thần Vực không phải nơi hòa bình, hơn hai mươi vạn năm qua, chiến tranh giữa Thần Vực chưa từng dừng lại, tất cả mạch khoáng, tài nguyên, thiên tài địa bảo sinh ra đều dẫn đến tranh cướp.
Tất cả điều này đều là nguyên nhân vì sao Khương Phi Linh mang thân phận tôn thần trở về thì Thái Cổ Thần Tông khắp chốn vui mừng.
Ngày Khương Phi Linh trở về, biên cảnh Thái Cổ Thần Vực toàn diện bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Thời đại này, quần hùng nổi lên.
Hôm nay, không ai chú ý đến . . .
Một thiếu niên đến từ nơi hẻo lánh đi tới vũ đài trung ương Viêm Hoàng đại lục, cầm chiến quyết Sinh Tử đầu tiên, chính thức bước lên con đường tu luyện của đệ tử Thần Tông.
Hỏi đại lục mênh mông, ai chủ chìm nổi?
. . .
Gần đây thời tiết chuyển sang lạnh, giá rét đã đến.
Thái Cổ Thần Tông nằm ở phương bắc Viêm Hoàng đại lục, trong một năm có một nửa thời gian trời đất trắng xóa.
Hiện tại Thái Cực Hồ trong Thái Cực Phong Hồ có vài chỗ đã đóng băng, phỏng chừng không lâu sau sẽ đóng băng vạn dặm.
Lá cây trong rừng đã rơi rụng, dọc đường đi trải đầy lá.
Lý Thiên Mệnh áo đen tóc trắng xuyên qua rừng cây, Lâm Tiêu Tiêu khoác áo choàng đen, ẩn mình trong áo choàng đi theo sau hắn.
Lý Thiên Mệnh ngoái đầu kêu nàng một tiếng:
- Đi mau lên, lề mề.
- A!
Lâm Tiêu Tiêu cắn răng, bước nhanh đuổi theo.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nàng cả ngày mặt như đưa đám, không thấy mỏi à?
- Không.
- Theo sát chút.
Bộ dạng hiện tại của Lâm Tiêu Tiêu là như vậy, Lý Thiên Mệnh lười thay đổi nàng.
Bọn họ bước nhanh hơn.
- Đứng lại!
Sau lưng Lý Thiên Mệnh bỗng vang lên tiếng quát chói tai.
Lý Thiên Mệnh quay đầu hỏi:
- Muốn nói gì với ta?
Đập vào mắt Lý Thiên Mệnh là bảy, tám thiếu niên, thiếu nữ đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.
Trong đó người dẫn đầu mặc áo ngắn màu vàng nhạt, khoác thêm áo da điêu, nói dễ nghe là ung dung hoa quý, nói khó nghe là lòe loẹt.
Thiếu nữ vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, đang kêu ngươi!
Lý Thiên Mệnh phát hiện đối phương không có ý tốt, hắn lười khách khí:
- Có việc gì? Đếm xong ba ức thánh tinh chưa? Đuổi theo nhanh vậy, muốn tỏ tình với ta à?
- Láo xược! Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Mấy thanh niên bên cạnh cô nương kia tản ra, bao vây Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu.
Những người này đều là Cổ Chi Thánh cảnh.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh đã biết bọn họ có thể tu thành Cổ Chi Thánh cảnh đầu tiên là dựa vào Trạm Tinh Cổ Lộ, thứ hai là ỷ vào truyền thừa máu thịt từ phụ mẫu Sinh Tử Kiếp.
Độ khó thành tựu Cổ Thánh của họ thấp hơn Lý Vô Địch nhiều.
Nói trắng ra là Thái Cổ Thần Vực thịnh thế, nâng bọn họ lên mạnh như vậy chứ không phải thiên phú của họ dữ dội bao nhiêu.
Những người có thiên phú siêu nhiên đã ở trong Thiên Nguyên tông.
Cho nên . . .
Một đám Cổ Chi Thánh cảnh đặt ở Cổ Chi Thần quốc là chấn động cả nước, đặt ở nơi này là tầm thường.
Lý Thiên Mệnh liếc qua cô nương đứng chính giữa, hình như nàng tên Hiên Viên Tích Tích, đến từ Thái Cổ Hiên Viên thị, thị tộc đệ nhất trong Thần Tông.
Lý Thiên Mệnh nhớ rõ chính mình không đắc tội cô nương này.
Quét mắt qua, hắn đã hiểu.
Một thanh niên cao to vạm vỡ đứng sau lưng cô nương này, ánh mắt tối tăm nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Là ngươi à? Lành vết thương nhanh vậy? Thoáng cái đã có sức đi ra nhảy nhót?
Phó Bác âm trầm lạnh lùng nói:
- Người mới như ngươi sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, ngươi không biết Nhân Nguyên tông là đâu hay vì đầu óc có vấn đề?
Hiên Viên Tích Tích lườm Phó Bác:
- Phó Bác, lùi lại, ngươi nói chuyện kiểu gì? Làm như thể chúng ta ỷ thế hiếp người.
Hiên Viên Tích Tích liếc Lý Thiên Mệnh, nói:
- Lâm Phong, chúng ta hoài nghi ngươi lẻn vào Vĩnh Định Các ăn cắp chiến quyết Sinh Tử của chúng ta, biết điều thì lấy ra, đừng ép chúng ta bắt giữ ngươi. Thông minh một chút sẽ miễn ăn đòn, nếu không thì bị chúng ta soát ra tang vật, đến Thẩm Phán Điện, ngươi sẽ phải chịu phạt một lần nữa.
Lý Thiên Mệnh cười tươi nói:
- Thẩm Phán Điện gì chứ, là gia trưởng của các ngươi chứ gì. Đánh một trận tại chỗ, rồi mang về nhà các ngươi đánh một trận nữa, độc lắm, có cần đến mức đó không?
Vẻ mặt Hiên Viên Tích Tích nghiêm túc nói:
- Ngươi đừng nói vớ vẩn, chúng ta có bằng có chứng, Thẩm Phán Điện công chính công bình.
Mọi người phụ họa cười nói:
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh quay đầu hỏi Lâm Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, cái gọi là Thái Cổ Thần Tông có rất nhiều đồ khốn nạn ỷ thế hiếp người như vậy sao?
Lâm Tiêu Tiêu đáp:
- Trong nhà có người chống lưng, có trưởng bối che chở thì tại sao không hoành hành? Đào thải người khác, bọn họ mới leo lên Địa Nguyên tông, Thiên Nguyên tông được.
- Hiện thực vậy sao?
Hiên Viên Tích Tích phì cười nói:
- Chân sai vặt thối, bây giờ ngươi mới biết sao? Nếu sợ thì đừng vất vả cực khổ xông vào Thái Cổ Thần Tông, cái này không gọi là hiện thực, mà gọi là thực lực làm vua!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Giữa con người với nhau tốt nhất nên chú ý chút tình cảm, đừng làm chậm trễ mọi người cùng nhau tu hành trưởng thành.
Phó Bác cười khẩy nói:
- Được, chừa cho ngươi một mạng, xem như để lại tình cảm.
- Đừng nói nhảm, làm thịt hắn! Dám đụng vào người của Hiên Viên Tích Tích này là không nể mặt ta! Ta không cần lăn lộn nữa sao? Đến Nhân Nguyên tông còn giả vờ ngô nghê với bản cô nương, đáng đời tên ngốc như ngươi chạy chân cho người khác!