Lý Thiên Mệnh mới từ Thần Đô lại đây, nói thật, con cháu của thượng cổ hoàng tộc hung ác tàn nhẫn, ác với kẻ địch, càng ác với mình hơn, nhưng sẽ không giống du côn lưu manh.
Ngược lại Thái Cổ Thần Tông này rất có không khí giang hồ.
Lý Thiên Mệnh qua đó hiểu được một đạo lý.
Con người có thể cách biệt thực lực, thiên phú như trời với đất, nhưng ông trời khá công bằng, ít nhất chỉ số thông minh của mỗi người như nhau.
Cùng lắm là một số người sống lâu hơn ít năm, kinh nghiệm phong phú, quyết đoán kinh thiên.
Nhưng người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi cơ bản đều như thế, so về hung ác thì ai nấy dữ dằn lắm, nhưng nếu bàn về hậu quả làm việc thì ít ai suy xét cho kỹ.
Ví dụ như lúc này.
Trừ Hiên Viên Tích Tích ra có tổng cộng bảy người, mười con thú bản mệnh, bọn họ nháy mắt bao vây Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu, trực tiếp tấn công.
Tình hình này là muốn trốn cũng không được, không thể không đánh.
Lý Thiên Mệnh quay người ấn trán Lâm Tiêu Tiêu đẩy nàng ra ngoài:
- Nàng tránh qua một bên đi, đừng vướng víu.
Tóc Lâm Tiêu Tiêu rối tung, suýt đụng vào cây:
- Ngươi làm cái gì vậy!
Lâm Tiêu Tiêu biết đây là vì Lý Thiên Mệnh sợ ngộ thương nàng, nhưng động tác có cần thô lỗ vậy không?
Vừa dứt lời, Lý Thiên Mệnh đã lao vào đối thủ.
Ba con thú bản mệnh của hắn đột nhiên cùng xuất hiện.
Bé rùa bự xông lên trước nhất, đầu tiên là một chiêu Hồng Mông Âm Ba, nó đã là Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng, Thánh Nguyên có thể so với Cổ Thánh cảnh, thần thông bùng nổ, chấn đám người và thú bên địch thủ rầm lên vì đau.
Trạm Lam Hải Ngục!
Đang ở trên núi Thái Cực phong, đương nhiên là chuyển hóa thành khu vực biển càng có nhiều không gian phát huy hơn, tuy rằng đối phương cũng có thú bản mệnh thuộc tính thủy, nhưng Lý Thiên Mệnh hoàn toàn có thể mượn điều này cắt nhỏ chiến trường ra.
Vèo!
Phó Bác hoàn toàn không biết Lý Thiên Mệnh đã mạnh hơn lần trước một trọng. Lý Thiên Mệnh ở trong mắt gã, chỉ cần không đột phá Cổ Chi Thánh cảnh thì chỉ là Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng.
Phó Bác không tin một Thiên Chi Thánh cảnh có thể đánh thắng một đám Cổ Chi Thánh cảnh sao?
Vừa nghĩ đến đây, một ánh sáng sao lấp lánh chói mắt vụt qua trước mắt, Phó Bác không kịp né, vùng tam giác bị trúng một roi.
- A!!!
Một tiếng tru lên như heo kêu, hai tay Phó Bác ôm vùng tam giác cấm, mặt tím lịm.
Sau khi Lý Thiên Mệnh là Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng, ba Thánh Nguyên Thiên Mệnh Tuyền của hắn không thua gì Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhất trọng, thậm chí gần đến Cổ Thánh cảnh đệ nhị trọng.
Đây còn là vì chưa dùng Đông Hoàng Kiếm.
Tạm thời Lý Thiên Mệnh không định sử dụng Đông Hoàng Kiếm, tuy Khương Phi Linh đã dặn dò Kiếm Vô Ý, nhưng hắn không muốn tự gây rắc rối.
Xuất hiện trong tay Lý Thiên Mệnh là Cửu Dương kiếm mà hắn lấy từ tay Lâm Tiêu Tiêu.
Đúng vậy, hôm đó lấy được thanh kiếm rồi Lý Thiên Mệnh không trả lại cho Lâm Tiêu Tiêu nữa, dù sao cứu nàng một lần, không cần thu phí sao?
Cửu Dương kiếm vào tay, Lý Thiên Mệnh cùng gà lửa, Bé Mèo Mun lao lên với tốc độ khủng bố.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần thông của Meow Meow oanh tạc, tia chớp lôi đình ập đến, trong phút chốc, toàn bộ hoang dã bị lôi đình nuốt chửng.
Trong Trạm Lam Hải Ngục, Lam Hoang chỉ là thú bản mệnh Thiên Chi Thánh cảnh tầm thường mà lấy một chọi năm. Nó bự hơn đối phương, đánh xáp lá cà hoàn toàn không bị lấn lướt.
Từ khi Lý Thiên Mệnh không có phụ trợ, lại đột phá hai trọng cảnh giới, thực lực trở nên càng mạnh, đáng sợ hơn nữa là trên người hắn còn có linh hồn kiếp phó.
Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Lý Thiên Mệnh dần dần có thể cảm thụ đươc sự tồn tại của nó, thậm chí có thể cùng nó liên kết, phản ứng tâm linh.
Hắn đại khái có thể cảm thụ được linh hồn kiếp phó có chút năng lực kỳ lạ, ví dụ như thứ đầu tiên là khống chế binh khí của kẻ địch.
Trước mắt linh hồn kiếp phó rất yếu, Lý Thiên Mệnh mặc cho nó tự phát huy.
Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa, kiếm khí hùng dũng, Cửu Dương kiếm đến đâu là kiếm bay máu phun.
- Ăn một đòn Ảm Nhiên Tiêu Hồn Kiếm của lão tử này!
Gà lửa vô tình giết qua.
- Hú hú!
Mấy kẻ đường đường là nam nhân mà kẹp chặt hai chân, hoa cúc phun máu, tròng mắt lồi ra.
Bộ dạng thê thảm đối lập hẳn với vừa rồi vênh váo dữ dặn.
- Người bị ta giết nhiều còn hơn hạt cơm ngươi ăn, so dữ với ta hả?
Phải công nhận, ý chí tinh thần của những người này không thể so sánh với Lý Thiên Mệnh đã trải qua cuộc chiến Đông Hoàng Cảnh, quyết chiến ở Thần Đô.
Trên chiến trường sống chết đó là ngược lại ý chí và sống chết, đệ tử của Thái Cổ Thần Tông ít ai có kinh nghiệm giống như Lý Thiên Mệnh.
Khi đó người Lý Thiên Mệnh giết không phải kẻ yếu, mà là kẻ cuồng nhiệt với tộc Cửu Minh.
Phập!
Phập!
Cửu Dương kiếm cực kỳ sắc bén, trường kiếm cắt qua đâu là các Ngự Thú Sư, thú bản mệnh quỳ trên mặt đất, cắn răng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
- Xéo!
Cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh đỡ nhát kiếm từ đối phương, giật lấy kiếm đâm vào bụng của đối phương.
- A!!!!
Người kia mềm nhũn ngã xuống đất.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, bị hắn và ba con thú bản mệnh tàn phá, tất cả tay sai của Hiên Viên Tích Tích đều ngã xuống đất kêu gào.
Trước mắt hắn chỉ có một mình Hiên Viên Tích Tích.
Thiếu nữ khoác áo da điêu trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh, ngây người.
Lý Thiên Mệnh đi hướng Hiên Viên Tích Tích:
- Cảnh giới của ngươi là gì?
Hiên Viên Tích Tích tâm trạng rung động, nhưng hoàn toàn không bị dọa sợ:
- Cổ Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cùng cảnh giới với Càn Đế? Đáng tiếc là ngươi so với hắn chỉ là đứa ngốc. Tính ra thì thiên đạo không quá công bằng.
Hiên Viên Tích Tích quắc mắt nói:
- Ngươi mắng ta? Chân sai vặt thối, mới đánh bại vài người đã vểnh đuôi?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta hiện tại vẫn là chạy chân sao?
Hiên Viên Tích Tích kiêu ngạo nói:
- Lâm Phong, ngươi thật sự không biết thân phận của ta hay giả vờ không rõ? Ngươi có biết kết cục đắc tội với ta không? Đệ tử giống như ngươi đã có hơn mười người bị ta giết, chôn xác mà không có ai truy cứu! Hiện tại ta cho ngươi một bài học, ngươi dám đánh trả không?
Xem ra Hiên Viên Tích Tích khá tự tin vào thân phận bối cảnh của mình.
Ai đều biết chỉ cần mang thân phận Thái Cổ Hiên Viên thị là dư sức xưng vương xưng bá trong Nhân Nguyên tông.
Hơn nữa mấu chốt là huynh trưởng của nàng là cao tầng của Long Vũ Minh.
Lý Thiên Mệnh buồn cười:
- Ngươi đã giết hơn mười người?
Lý Thiên Mệnh rút kiếm, đi hướng Hiên Viên Tích Tích, trầm giọng nói:
- Vấn đề không phải ta có dám đánh trả hay không, mà là hôm nay ta muốn đánh ngươi. Ngươi xem điêu ngoa là cá tính, không ai trị được ngươi phải không? Con người của ta không chủ động gây sự với người, nhưng ngươi chọc ta thì ta sẽ đánh một trận, dạy dỗ ngươi, không cần cảm ơn.
Hiên Viên Tích Tích tức giận quát:
- Láo xược!
Hiên Viên Tích Tích kêu người bên cạnh biến sang chỗ khác, cùng thú bản mệnh Ngũ Nhạc Trấn Ngục Long của mình xông lên.
Đúng vậy, thú bản mệnh của nàng là một con rồng thần, có được chín mươi bảy đốm sao, nhiều hơn Huỳnh Hỏa mười cái.
Xem ra bên Thái Cổ Thần Vực không thiếu Cổ Chi Thần Nguyên cấp cao nhất, thậm chí có rất nhiều Thần Nguyên cho thú bản mệnh lên mấy trăm đốm sao.
Thái Cổ Hiên Viên thị là tộc rồng thần xếp hạng nhất Viêm Hoàng đại lục, ở thời đại Thái Cổ hai mươi vạn năm trước, tộc rồng thần là bá chủ duy nhất trong Viêm Hoàng đại lục, sau này Thần Vực khác lần lượt sinh ra, hình thành cục diện thiên hạ chín phần hiện nay.