Thú bản mệnh của thượng thần đệ nhất là một con rồng.
Thái Cổ Hiên Viên thị là hậu duệ của thượng thần đệ nhất, chỉ có dòng họ này là chân chính truyền từ hai mươi vạn năm trước. Mới xứng với hai từ Thái Cổ.
Dù sao Viêm Hoàng đại lục định nghĩa mười vạn năm trước là thời đại thượng cổ, định nghĩa hai mươi vạn năm trước là thời đại Thái Cổ.
Trừ thượng thần đệ nhất ra, chín thượng thần khác sinh ra từ thời đại thượng cổ, Hiên Viên Hi mười vạn năm trước là điểm cuối.
Mười vạn năm từ đó về sau không còn thượng thần sinh ra.
Về phần Hiên Viên Hi, đừng nói con cháu, nàng tu luyện hai mươi năm, chưa gặp vài nam nhân đã thành thần, tự nhiên cũng không thể khiến Thái Cổ Thần Vực lớn mạnh nữa.
Lúc này.
Lý Thiên Mệnh lại đối diện đối thủ Cổ Thánh cảnh đệ nhị trọng, hắn đã không còn dao động tâm trạng kịch liệt như lúc đầu quyết đấu với Càn Đế.
Đã từng là núi cao không thể vượt qua, đến gần trở thành núi với độ cao bình thường, hắn nhấc chân là bước qua.
- Đây chính là ý nghĩ của cường đại! Cường giả mới xứng có nhân sinh, mới được có tôn nghiêm, mới có thể bảo vệ người thân.
Với trái tim nóng cháy đó, Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Tích Tích đột nhiên giao phong.
Hiên Viên Tích Tích sử dụng một cây trường thương, thực lực của nàng đúng là rất khá, sử dụng chiến quyết Cổ Thánh trung phẩm.
Nhưng mà . . .
Vạn Kiếp Kiếm của Lý Thiên Mệnh trực tiếp bộc phát từ trong Cửu Dương kiếm, một kiếm chém ra, hàng vạn kiếm khí bạo phát.
Keng!
Trường kiếm của Hiên Viên Tích Tích văng ra, kiếm khí bạo loạn nuốt chửng thân thể mềm mại, xé rách bộ giáp phòng ngự trên người nàng, vô số kiếm khí tuôn vào thân thể của nàng.
- A!!
Hiên Viên Tích Tích ăn đau la lên, lăn lộn dưới đất, sắc mặt xanh tím.
Hiên Viên Tích Tích đang chịu đựng thống khổ mà Lý Thiên Mệnh từng phải chịu trong Kiếm Khí Trì.
- Y Y, mau cứu ta!
Hiên Viên Tích Tích giãy giụa bò dậy, mở to mắt nhìn thấy Ngũ Nhạc Trấn Ngục Long của nàng bị ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đè trong nước, liên tục rên rỉ.
Huỳnh Hỏa cười to bảo:
- Quy đệ, ta kiềm chế nó cho ngươi rồi này, mau đè nó, khắp nơi đều là rồng, ngươi sướng rồi!
Lam Hoang gầm rống, Diệt Tuyệt Long Kiếm từ sau lưng chém tới trước, chém Ngũ Nhạc Trấn Ngục Long bắn máu tung tóe.
Huỳnh Hỏa che mặt nói:
- Ta không kêu ngươi dùng thanh kiếm này ‘đè’!
Meow Meow nói:
- Kê ca, Quy đệ còn nhỏ, Kê ca làm như vậy có phải là hơi tà ác không? Hơn nữa, hình như con này là đực.
- Cái gì?
Gà lửa lửa giận ngút trời, nhớ lại ký ức đen tối hồi nhỏ của mình:
- Lão tử ghét nhất nam giả nữ, đánh nó!
Binh bốp bụp!
Trông thấy cảnh này, Hiên Viên Tích Tích quỳ dưới đất.
Lý Thiên Mệnh bóp quai hàm Hiên Viên Tích Tích, xách nàng lên:
- Này, ta có còn là chân sai vặt nữa không?
Bất Diệt Kiếm Khí còn tàn phá trong cơ thể, Hiên Viên Tích Tích chỉ có thể kêu đau giãy giụa.
Mắt Hiên Viên Tích Tích đỏ máu nói:
- Lâm Phong, ngươi chết chắc rồi, ngươi gan to bằng trời, dám nhục nhã ta như vậy, ngươi sẽ chết thật thảm!
Lý Thiên Mệnh nhếch mép nói:
- Lại là chiêu cũ, ngươi có thể cố gắng một chút không? Đừng dựa vào người khác, chính mình tìm ta báo thù không được sao? Đồ hèn. Mà thôi, ta quen rồi, ngươi có bối cảnh gì cứ nhằm vào Lâm Phong này, ta không sợ chút nào, dù sao rất nhiều người có cái tên này.
Hiên Viên Tích Tích hét to:
- Tức chết ta, tiện nhân! Phụ thân của ngươi chắc chắn là tiện nhân muôn người nhổ nước miếng, nương của ngươi chắc chắn bị nghìn người chơi mới sinh ra dòng giống đê tiện như ngươi!
Giọng của Lý Thiên Mệnh lạnh xuống:
- Không có tố chất như vậy sao? Thật không tốt chút nào.
- Bị ta nói trúng rồi phải không? Ha ha!
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói, thiếu nữ điêu ngoa này đúng là cứng đầu, quen thói hoành hành bá đạo nên thật sự không sợ gì ai.
Hiên Viên Tích Tích còn muốn nói nữa, Lý Thiên Mệnh tát một cái vào mặt nàng.
Bốp!
Nửa bên mặt Hiên Viên Tích Tích sưng đỏ.
Hiên Viên Tích Tích há mồm phun ra mấy cái răng.
Lý Thiên Mệnh xách nàng lên cao:
- Thoải mái không?
- Ngươi . . .!
Bốp!
Lý Thiên Mệnh lại tát một cái làm Hiên Viên Tích Tích té xuống đất, rồi lại xách nàng lên hỏi:
- Thoải mái không? Biết khép mỏ lại chưa?
- Ọe!
Hiên Viên Tích Tích há mồm phun luôn răng cửa, miệng đầy máu.
Lý Thiên Mệnh ném Hiên Viên Tích Tích xuống đất, nói:
- Mặt nhìn xinh mà linh hồn thì độc ác như vậy, không xứng với thân thể của ngươi. Được rồi, ngươi chỉ có cái miệng thối, ta tha cho ngươi một mạng, lần sau còn nhảy nhót ở trước mặt của ta là ta tiễn lên trời luôn!
Hiên Viên Tích Tích nằm sấp dưới đất, ôm đầu khóc rống:
- Ư ư . . .!
Mới không lâu trước đó nàng còn cười người ta rụng răng, lần này tốt rồi, chính mình cũng rụng sạch hàm răng.
Nhưng nói thật, Lý Thiên Mệnh cảm thấy Hiên Viên Tích Tích xứng đáng, quen thói làm vua nhỏ, không may đụng phải xương cứng.
Lý Thiên Mệnh không phải loại người gây sự, nhưng hắn không sợ việc tìm đến.
Quyết chiến Thần Đô mà hắn còn sống sót được, sao có thể quỳ xuống van xin nha đầu này?
Ngay lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to:
- Lý Thiên Mệnh! Ngươi hãy tự phế mình, nếu không ta giết ả!!!
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, thì ra là Phó Bác.
Phó Bác đánh bại Lâm Tiêu Tiêu, gác kiếm lên cổ nàng. Lý Thiên Mệnh không thấy thú bản mệnh của Lâm Tiêu Tiêu đâu, nói lên lúc Phó Bác công kích nàng thì thú bản mệnh không đi ra.
Lý Thiên Mệnh bước hướng Phó Bác, mắt lạnh băng:
- Ngươi xác định?
Phó Bác cười điên cuồng:
- Hỏi nhảm, nhanh chóng tự phế! Nếu không sẽ cho ả hương tiêu ngọc vẫn, ngươi hối hận cả đời đi!
Phó Bác bị máu nóng dồn lên não.
Trước mặt gã là Lý Thiên Mệnh chắp hai tay sau lưng, hờ hững nhìn gã.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi có biết rằng ta ghét nhất là người ta dùng mạng sống của bằng hữu ta để uy hiếp ta không?
Hai chữ bằng hữu khiến mắt Lâm Tiêu Tiêu lấp lóe.
Phó Bác nghiến răng nói:
- Bạn gái của ngươi sắp chết đến nơi, ngươi còn làm bộ làm tịch với ta?
Phó Bác vừa dứt lời, một luồng kiếm khí bảy màu bắn tới trước mắt gã.
Phó Bác ngây người:
- Nhanh quá!
Phập!
Kiếm khí xuyên thủng đầu gã.
Phó Bác sững sờ.
Ngay sau đó, gã trợn to mắt ngã ra sau.
Bùm!
Rơi xuống đất đã là một cái xác.
Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Hiên Viên Tích Tích và đám theo đuôi của nàng bò dậy, trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh, ánh mắt mờ mịt.
Lý Thiên Mệnh kêu một tiếng:
- Đi đi.
Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt nhìn hắn.
- Đi!
Lý Thiên Mệnh nắm tay Lâm Tiêu Tiêu, kéo nàng nghênh ngang mà đi.
Lâm Tiêu Tiêu suýt té xuống đất:
- Chậm một chút!
Lý Thiên Mệnh không quay đầu lại:
- Chậm khỉ mốc, lên mặt xong rồi bỏ chạy mới kích thích!
- . . .