Chỗ ở đệ tử của Lý Thiên Mệnh.
Một đám người tụ tập trước cửa.
Trong đám người có một nam nhân cao lớn thô lỗ, không giận mà uy, hung thần ác sát, mặt gã đầy sát khí bước tới đằng trước nhất.
Hiên Viên Tích Tích đi theo sau lưng gã.
Nam nhân giọng thô ráp hỏi:
- Là chỗ này sao?
- Là căn nhà này! Sau khi hắn giết Phó Bác, ta sai người theo dõi hắn, đến bây giờ hắn còn cha đi ra. Phó thúc thúc, người hãy báo thù cho Phó Bác!
Hiên Viên Tích Tích Thiên khuôn mặt sưng đỏ, nói chuyện hở gió, đối với nàng bình thường uy phong lẫm lẫm thì bộ dạng bây giờ như trò cười.
- Tên là gì?
- Lâm Phong.
- Có đồng lõa khác không? Ta giết luôn.
- Có một người tên Lâm Tiêu Tiêu, ở kế bên.
- Còn gì nữa? Bối cảnh thì sao?
Mắt Hiên Viên Tích Tích đỏ ngầu nói:
- Không biết, Phó Bác đã điều tra nhưng không tra ra, không biết làm cách nào trà trộn vào Nhân Nguyên tông, phỏng chừng không có bối cảnh gì.
- Ừm.
Nam nhân gật đầu, bay thẳng vào đình viện.
Trên khuôn mặt sưng đỏ của Hiên Viên Tích Tích lộ nét độc ác:
- Ha ha, đấu với ta?! Vào tay Phó thúc thúc rồi thì ngươi muốn chết cũng khó!
. . .
Trong đình viện.
Lý Thiên Mệnh đứng cạnh chòi mát.
Trong mắt hắn phản chiếu một nam nhân vạm vỡ đáp xuống đất, đôi mắt lạnh lùng trực tiếp khóa chặt hắn.
- Dám giết nhi tử của Phó Vĩnh Cửu này, ngươi ngại mình sống lâu hay ngại mình sống quá thoải mái? Đời ngươi đến đây là chấm dứt.
Nam nhân vừa nói vừa trấn áp.
Lại là sức ép của Sinh Tử Kiếp cảnh.
Đừng nhìn Phó Vĩnh Cửu bề ngoài trẻ tuổi, thật ra tuổi thật cũng cỡ bảy, tám mươi tuổi.
Phó Vĩnh Cửu chỉ nói một câu với Lý Thiên Mệnh, sau đó nghiền ép, mang đi, khiến hắn sống không bằng chết.
Đơn giản vậy thôi.
Khi mặt Phó Vĩnh Cửu lạnh băng đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh, bàn tay sắp đập vào trán của hắn thì . . .
Tay Lý Thiên Mệnh cầm một tấm lệnh bài giơ lên cao.
- Nhân Nguyên Thánh Lệnh!!!
Phó Vĩnh Cửu lập tức quỳ xuống đất, xoe tròn mắt, run lẩy bẩy.
Phó Vĩnh Cửu trố mắt nhìn Lý Thiên Mệnh, sát khí lúc trước đã biến mất không còn dấu vết.
Phản ứng kinh hoàng của Phó Vĩnh Cửu không nằm ngoài dự liệu của Lý Thiên Mệnh, Kiếm Vô Ý từng nói lệnh bài kia có thể giải quyết mọi chuyện.
Thì ra tên của nó là Nhân Nguyên Thánh Lệnh.
Trong Tam Nguyên Đạo Điển có miêu tả đơn giản về Nhân Nguyên Thánh Lệnh: Gặp lệnh bài như Nhân Nguyên tông chủ tự mình đến.
Kiếm Vô Ý cung kính khẩn trương khi ở trước mặt Khương Phi Linh, nhưng đối với loại người như Phó Vĩnh Cửu thì y là tồn tại hàng đầu trong Thần Vực, giống như thượng thần.
Phó Vĩnh Cửu vã mồ hôi lạnh nói:
- Tiểu nhân không biết đại nhân là người của tông chủ, xin đại nhân thứ tội!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhi tử của ngươi chết uổng phí rồi.
Phó Vĩnh Cửu vội vã nói:
- Được chết trong tay đại nhân là vinh hạnh của hắn!
Lý Thiên Mệnh chớp chớp mắt, lời như vậy cũng nói ra được, hắn chỉ có thể nói, đẳng cấp trong Thái Cổ Thần Tông nghiêm ngặt, thật là đáng sợ.
Thứ mà Phó Vĩnh Cửu sợ không chỉ là mình phải chết, còn kéo theo huyết mạch toàn gia tộc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi không cần làm lố như vậy, hắn sinh sự với ta hai lần, nếu không phải hắn dùng cái chết của bằng hữu của ta uy hiếp ta thì ta sẽ không lấy tính mạng của hắn.
Tình huống lúc ấy rất mạo hiểm, lỡ như Phó Bác nổi điên là Lâm Tiêu Tiêu chết thật, dùng một chiêu lấy mạng Phó Bác là phương thức giải quyết duy nhất.
Phó Vĩnh Cửu than thở khóc lóc:
- Phó Bác đáng chết, đại nhân thứ tội! Ta trở lại sẽ nghiền xương của hắn thành tro ngay!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần, đừng vặn vẹo như vậy, ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng ta có một yêu cầu.
- Xin đại nhân sai bảo.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Việc Nhân Nguyên Thánh Lệnh đừng nói cho người khác, đừng gióng trống khua chiêng, ta không muốn gây chú ý. Nếu bị ai biết ta có thứ này thì ngươi chết chắc.
Phó Vĩnh Cửu dập đầu ghi nhớ kỹ:
- Đã rõ!
- Lăn!
- Được ạ!
Phó Vĩnh Cửu nằm sấp dưới đất lăn ra ngoài, mãi đến cạnh cửa mới lặng lẽ nhảy ra ngoài.
Lý Thiên Mệnh xem mà thán phục.
Hắn cất Nhân Nguyên Thánh Lệnh vào:
- Thứ này dùng tốt thật.
- Kiếm Vô Ý đáng sợ vậy sao?
Huỳnh Hỏa thấy Kiếm Vô Ý rất khách khí với Lý Thiên Mệnh, còn tưởng rằng người này là tôm tép thôi, nào ngờ y có quyền uy khủng bố như vậy.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Không phải hắn đáng sợ, là tôn thần đáng sợ.
- Thái Cổ Thần Tông?
Lý Thiên Mệnh biết, ở tông môn mạnh ăn thịt yếu, thế lực rắc rối phức tạp này nếu không có người che chở thì chỉ có một biện pháp để sống.
Đó là quỳ xuống đất van xin, làm tôn tử.
Con người sống trong giang hồ như vậy, đôi khi không tự sinh sự thì rắc rối vẫn sẽ tìm tới.
Đặc biệt là Minh Hội Chiến!
Toàn tông chinh chiến, ai có thể chỉ lo thân mình?
. . .
Ngoài đình viện.
Phó Vĩnh Cửu đáp xuống đất, sửa sang lại y phục.
Hiên Viên Tích Tích chạy lại hỏi:
- Phó thúc thúc! Người đâu? Giết rồi à? Như vậy có phải hơi nhân từ với hắn?
Phó Vĩnh Cửu nhìn nàng một cái, nói:
- Ngươi hại chết nhi tử của ta, còn muốn hại chết ta?
Hiên Viên Tích Tích trợn to mắt hỏi:
- Là sao?
Phó Vĩnh Cửu đi thẳng, không muốn ở lại đây một giây nào.
Mọi người xúm lại hỏi:
- Rốt cuộc có giết hay không?
- Vào xem!
Sắc mặt Hiên Viên Tích Tích lúc xanh lúc đen, nàng có dự cảm không may, trực tiếp theo đẩy cửa.
Rầm!
Cửa bị đẩy mở, Lý Thiên Mệnh đứng trước cửa, đôi mắt nóng cháy đốt người Hiên Viên Tích Tích.
Hiên Viên Tích Tích khó tin hỏi:
- Ngươi không chết?
- Xéo!
Lý Thiên Mệnh tung chân đá vào ngực Hiên Viên Tích Tích, đạp nàng bay ra ngoài.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, Hiên Viên Tích Tích rớt xuống đất, ngã sấp mặt.
Mọi người khẩn trưởng xúm lại:
- Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ?
Hiên Viên Tích Tích không nhịn được òa khóc:
- Hu!!!
Ít nhất trong Nhân Nguyên tông này, nàng chưa từng bị khi dễ như vậy.
Hiên Viên Tích Tích thống khổ rít gào:
- Tìm ca của ta, tìm ca của ta ra đây!
. . .
Lý Thiên Mệnh ở bên trong nghe Hiên Viên Tích Tích ở bên ngoài kêu la.
- Đụng phải loại người này thật là xui xẻo, không dứt.
Nói thật, có khi bị loại người tự cho là đúng này dây dưa xác thực rất phiền phức.
Trừ quỳ xuống dập đầu với nàng ra thì chỉ có thể chống cự.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh chưa bao giờ sợ ai.
- Muốn đánh thì cứ đến, không sợ. Ở trong Thái Cổ Thần Tông này so bối cảnh với ta? Ai sợ ai.
Với thân phận hiện tại của Khương Phi Linh, cứ để nàng ưu đãi đặc biệt thì kỳ, nhưng có người khi dễ trên đầu, nàng che chở ân nhân một phen cũng không có vấn đề gì.
Kỳ thực cũng không cần nàng.
Một Nhân Nguyên Thánh Lệnh đã đủ rồi.
. . .
Trong phòng tu luyện nhà kế bên.
Trong một mảnh mờ tối, Lâm Tiêu Tiêu đứng ở chỗ này.
Ở trước mặt nàng là con Huyết Hồn Lôi Ngục Ma Long nằm sấp dưới đất, đôi mắt đỏ thẫm giao nhau với ánh mắt của nàng.
Chỉ có Lâm Tiêu Tiêu biết nó không phải Ma Long gì đó, nó là Thái Cổ Tà Ma.
Thái Cổ Tà Ma nhe răng cười hỏi:
- Hôm nay nhấm nháp mùi vị cái chết chưa? Đã biết kẻ yếu thấp hèn và bất đắc dĩ thế nào chưa?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ta sớm nếm qua.
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Vậy mà ngươi còn không khát vọng thực lực? Chỉ có thực lực mới sửa đổi số phận của ngươi, ngươi mới không mặc cho nó bài bố! Đừng tưởng rằng hắn hiện tại tốt với ngươi, hắn luôn phán đoán mối uy hiếp của ngươi, nếu bị hắn phát hiện ngươi có ý đồ không tốt với hắn thì người này tuyệt đối sẽ giết ngươi ngay!
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Nhưng ta không có ý đồ gì cả, ta cảm thấy hắn khá tốt.
Thái Cổ Tà Ma táo bạo nói:
- Lâm Tiêu Tiêu! Ngươi còn có tôn nghiêm không? Lúc hắn bóp cổ của ngươi, muốn giết ngươi sao không cảm thấy hắn tốt đi? Lúc hắn và Vệ gia giết cả nhà của ngươi sao không cảm thấy hắn tốt đi?
Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên nói:
- Ngươi đừng cố nhuộm đẫm, đầu óc của ta còn minh mẫn.
Thái Cổ Tà Ma tức giận quát:
- Ngươi! Tiếp tục như vậy thì ngươi không cách nào lấy được con mắt của ta! Ngươi không hoàn thành giao ước thì ta sẽ tiếp tục cầm tù hồn của chúng nó, khiến chúng nó không được bình yên!
Lâm Tiêu Tiêu cau mày, hung hăng trừng nó:
- Vũ U, ngươi đừng quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta không sợ ngươi!
- Ta quá đáng cái gì? Lâm Tiêu Tiêu, ta nói cho ngươi một bí mật.
- Nói!
- Ngươi biết hắn là ai không?
- Là Lý Thiên Mệnh.
Ánh mắt Thái Cổ Tà Ma vô cùng dữ tợn, đó là ánh mắt oán hận đến tột độ:
- Ha ha, hắn là tộc Thiết Thiên, là kẻ thù sống chết của tộc ta! Tuy ta thoái hóa, sắp chết, thành thú bản mệnh của ngươi, nhưng ký ức của ta chưa mất hết, người cả tộc bọn chúng chuyên móc mắt của Thái Cổ Tà Ma chúng ta ra!