Thanh Phong Đà thuộc Thanh Minh Đường.
Cố Thanh Doãn không phải đệ nhất thiên tài của Thanh Phong Đà, mà là đệ nhất thiên tài Thanh Minh Đường có trên vạn người.
- Ôi!
- Đệ nhất thiên tài của Thanh Minh Đường chúng ta ra tay!
- Mới mười lăm tuổi thôi, nghe nói ba năm sau sẽ đi Thiên Nguyên tông, một bước lên trời, trở thành trụ cột của tông môn!
Nhiều đệ tử Thanh Phong Đà ánh mắt nóng cháy nhìn Cố Thanh Doãn, vừa hâm mộ vừa kính sợ.
Bối cảnh của tỷ đệ Cố gia không quá cao, ra nhân vật như Cố Thanh Doãn, tương lai gia tộc sẽ nhờ đó mà vươn lên.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, thiếu niên trước mắt khiến hắn nhớ đến Vũ Văn Thánh Thành, cùng là tuổi không lớn mà lòng cao ngất, loại người này làm việc hoàn toàn bất kể hậu quả, đầu óc nóng lên là có thể làm mọi việc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thể đổi người khác mọc đủ lông cánh không?
Lý Thiên Mệnh muốn giải quyết người không quá rắc rối, để khói phải bị hắn đánh xong lại kêu phụ gọi mẫu kéo đến.
Ánh mắt Cố Thanh Doãn âm trầm lạnh lẽo, từng bước một sấn tới:
- Ngươi dám nhục nhã ta? Thật là không biết sống chết! Hơn hai mươi tuổi mới đến Thiên Chi Thánh cảnh, phế vật như ngươi còn có thể ở lại Thái Cổ Thần Tông, kéo thấp mức giới hạn của Thần Tông!
- . . .
Không chơi kiểu nhục nhã người như vậy!
Lúc này Lý Thiên Mệnh mới biết thì ra mình kéo thấp mức giới hạn của Thần Đô?
Đánh!
Nhìn ra được Cố Thanh Doãn tràn đầy tự tin vào bản thân, dù sao gã còn nhỏ đã vào hàng thiên tài, chờ hắn bằng tuổi của Hiên Viên Tích Tích thì phỏng chừng sắp đến Sinh Tử Kiếp.
Cho nên, tự tin là rất bình thường.
Mấu chốt là nguyên Thanh Phong Đà tin tưởng vào Cố Thanh Doãn.
- Cố Thanh Doãn tuyệt đối là chấp sự mạnh nhất Thanh Phong Đà, thực lực của hắn chỉ đứng sau tỷ tỷ của hắn trong Thanh Phong Đà, hắn mới mười lăm tuổi!
Trong ánh nhìn của mọi người, Cố Thanh Doãn chăm chăm muốn báo thù cho Hiên Viên Tích Tích, dứt khoát xông lên.
Oong oong!
Sau lưng Cố Thanh Doãn bỗng vang lên âm thanh chói tai, Lý Thiên Mệnh nhìn qua, là một con ong lớn màu xanh.
Đó là thú bản mệnh hệ mẫu hoàng, có đúng trăm sao, trăm sao là cực hạn của Thánh Thú.
Tên của nó là Bi Túc Thanh Phong.
Bi Túc Thanh Phong này có hai loại thuộc tính kịch độc, gió bão, còn có một thuộc tính đặc biệt là âm thanh mê hồn, tiếng vỗ cánh của nó nghe như tiếng rên rỉ, khiến linh hồn rơi vào không khí bi thương, đây là nguyên nhân nó có tên Bi Túc Thanh Phong.
Nhưng đối với Lý Thiên Mệnh có được Thần Hồn Tháp thì chẳng chút hiệu quả.
Oong oong!
Đáng sợ là từ miệng Bi Túc Thanh Phong phun ra hàng vạn con ong xanh nhỏ, mỗi con đều khoác vảy giáp, toàn thân đều là lưỡi dao, trông rất là hung hăng.
Khi chúng nó bay về phía Lý Thiên Mệnh thì rậm rạp, mỗi con có thể không ngừng bắn ra kim thép.
Cố Thanh Doãn cười khẩy nói:
- Phế vật, chịu chết!
Độc của thú bản mệnh của gã cơ hồ không có thuốc giải, chỉ cần trúng độc thì tuyệt đối sẽ làm kẻ tên Lý Thiên Mệnh liệt nửa người, về sau muốn nhảy nhót cũng không được.
Khi Cố Thanh Doãn nói chuyện, binh khí Thanh Minh Cốt Thứ đã nằm trong tay của gã.
Thanh Minh Cốt Thứ gồm hai thanh, sắc bén vô cùng, đều có chín mươi chín sợi thánh thiên văn, thánh thú binh là cấp độ max.
Nếu lên thêm một bậc thì sẽ thành Kiếp Khí.
Cố Thanh Doãn thi triển chiến quyết Cổ Thánh thượng phẩm: Điểm Hồn Thứ Kinh.
Oong oong!
Cố Thanh Doãn tiến công khiến đám đệ tử Thanh Phong Đà có mặt vội vã thụt lùi, sợ chính mình bị ngộ thương, trong lòng sớm giật mình trước sự mạnh mẽ của thiếu niên mười lăm tuổi này.
Nào ngờ công kích như vậy đến trước mặt mà Lý Thiên Mệnh không hề sợ hãi.
Bên cạnh hắn xuất hiện hai con thú bản mệnh, một con chim nhỏ, một chú mèo mun.
Lý Thiên Mệnh không cho Lam Hoang ra sân, để bé rùa bự đối phó đàn ong xanh nhỏ rậm rạp cũng không ích gì, gà lửa giỏi làm món sâu nướng hơn.
Huỳnh Hỏa nhếch mỏ cười:
- Thèm quá!
Nó thi triển Luyện Ngục Hỏa Ảnh bay ra ngoài.
Bất Diệt Kiếm Khí lao nhanh, lửa đốt đến đâu là ong xanh nhỏ không có chỗ trốn.
Ầm ầm!
Một chú mèo đen nhỏ bé khoác Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới, lôi đình nặng nề đánh xuống người Bi Túc Thanh Phong.
Có hai con thú yểm hộ, Lý Thiên Mệnh xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Doãn.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Xem bên này.
Cố Thanh Doãn chửi thề:
- Xem bà nội ngươi!
Gã hiếm khi gặp loại người không biết sống chết như vậy.
Vèo!
Thanh Minh Cốt Thứ dùng Điểm Hồn Thứ Kinh đâm tới trước.
Gai xương xé gió bay tới phát ra tiếng gió rít chói tai, có tác dụng âm thanh đâm vào linh hồn.
Thông thường chiêu này có thể làm Lý Thiên Mệnh bị đau nhói đánh mất rất nhiều sức chiến đấu.
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh nhe răng cười.
Keng!
Cánh tay trái hắc ám của Lý Thiên Mệnh cứng rắn chộp lấy Thanh Minh Cốt Thứ.
Cố Thanh Doãn sững sờ.
- Ngươi quá yếu.
Trên tay phải của Lý Thiên Mệnh cầm Cửu Dương kiếm hội tụ uy lực Vạn Kiếp Kiếm đâm thẳng vào.
Keng!
Mũi kiếm và Thanh Minh Cốt Thứ va chạm vào nhau.
- A!
Cố Thanh Doãn kêu thảm một tiếng, nguyên cánh tay phun máu.
Cánh tay kia . . .
Lý Thiên Mệnh giật lấy Thanh Minh Cốt Thứ, vung tay cắm phập vào đùi của Cố Thanh Doãn.
Phập!
Cố Thanh Doãn lại rú lên.
Phập!
Cửu Dương kiếm đâm vào cái đùi còn lại.
- Tỷ!!!
Cố Thanh Doãn rơi lệ như mưa, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nửa người dưới máu tươi đầm đìa.
Lý Thiên Mệnh lễ độ nói:
- Đứng lên đi, ta không phải tỷ phu của ngươi, không cần làm lễ lớn như vậy.
Bùm!
Bên cạnh Cố Thanh Doãn, Bi Túc Thanh Phong bị điện toàn thân run rẩy, té xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Càng khủng khiếp hơn nữa là khói đen rơi xuống, xác ong xanh nhỏ bị đốt khét chất đầy đất.
Ngay sau đó, một con gà con đáp xuống đất, vui vẻ ăn thịt ong, tần suất cái đầu mổ nhanh như tàn ảnh.
Keng keng keng!
Trên mặt đất bị mổ thủng lỗ chỗ.
Hình ảnh này khiến nguyên Thanh Phong Đà chìm trong tĩnh lặng.
Cố Thanh Doãn Cổ Chi Thánh cảnh đệ tam trọng, mười lăm tuổi đã sở hữu Thánh Thú có trăm sao mà bị một Thiên Chi Thánh cảnh đánh tơi bời?
- Cỡ này ít nhất vượt ba trọng cảnh giới đánh bại đệ tử Thiên Nguyên tương lai?
- Người này là quái vật sao? Hay che giấu thực lực?
- Giấu sao được? Thể Thiên Thánh rõ rệt như vậy!
Ở đây không ai biết thánh tộc Lý thị, bản lĩnh vượt cấp giết người của Lý Thiên Mệnh đến từ Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, việc này rất khó giải thích.
Đừng nói đệ tử khác, bản thân Cố Thanh Doãn cũng không tin nổi. Sắc mặt của gã nhăn nhó khó coi, mấu chốt là gã không bò dậy nổi, hai chân chảy máu.
- Thanh Doãn!
Cố Thanh Dao đến bên cạnh Cố Thanh Doãn, giúp đệ đệ nhổ Thanh Minh Cốt Thứ ghim trên chân.
Nói về sắc mặt thì mặt của Cố Thanh Dao càng khó coi hơn, đen còn hơn Hiên Viên Tích Tích đã sững sờ.
Cơ mặt Cố Thanh Doãn co giật nói:
- Tỷ, ta thua không phục!
Cố Thanh Dao nâng Cố Thanh Doãn dậy, ngước đầu lên, đôi mắt âm trầm như mực nhìn Lý Thiên Mệnh.
Âm u trí mạng rơi xuống người Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Vết thương nhẹ như vậy qua vài ngày sẽ khép lại, có cần nhìn ta như thế không?
- Không đến mức, không đến mức.
Ngoài miệng Cố Thanh Dao nói như vậy, nhưng làm đà chủ Thanh Phong Đà, thực lực của nàng đương nhiên mạnh hơn Cố Thanh Doãn nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hình như ngươi rất muốn giết ta.
Cố Thanh Dao lạnh nhạt nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Phiền nhất là loại người như các ngươi, đánh nhỏ liền đến già, có sáng ý một chút được không? Ta không tự chọn người này, đã sớm bảo đổi người không có bối cảnh đấu với ta thì yên chuyện rồi.