Đường chủ Văn Hạo Hiên bỗng hét to một tiếng:
- Giết!
Đám người bỗng nhiên bùng nổ, định thừa dịp Lý Thiên Mệnh không phòng bị thì giành lấy cơ hội ưu tiên.
Tuy rằng bị sợ tới mức quỳ xuống, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hơn trăm người vây công, còn có hai vị đường chủ, không chừng còn có cơ hội.
Ầm ầm!
Trên trăm Cổ Thánh cảnh, hàng trăm con thú bản mệnh chớp mắt bao vây, mang đến uy hiếp lớn cho Lý Thiên Mệnh.
- Không biết tự lượng sức mình.
Lý Thiên Mệnh phản ứng rất nhanh, trong không gian bản mệnh của hắn, ba con thú bản mệnh thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh xuất hiện ở ba phương hướng. Trong đó hai thần thông Sơn Hải Giới và Trạm Lam Hải Ngục của Lam Hoang khiến Lý Thiên Mệnh lập tức chìm xuống nước, tránh né rất nhiều thần thông.
Vèo!
Ba nghìn tinh vực đột nhiên theo đáy biển lao ra!
Chát chát chát!
Roi dài quất ra ngoài, có vài người trực tiếp trúng chiêu, đẫm máu rớt xuống đất, liên tục hét thảm.
- Nào, cùng nhào vô!
Tay phải Lý Thiên Mệnh cầm Bạch Dạ, cánh tay trái hắc ám nắm ba nghìn tinh vực, sử dụng cùng một lúc, chỉ cần chiến trường bị hắn kéo rộng ra thì không ai có thể chắn.
Lý Thiên Mệnh không cần dùng Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, chỉ riêng Vạn Kiếp Kiếm đủ cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
Khế Ước Chi Thư ra, kiếm khí bắn ra.
Phập!
Nếu mà không sử dụng Xích Diễm Thư đầu hàng thì sẽ bị thương nặng ngay.
- Ai dám công kích ta, ta liền giết kẻ đó.
Lý Thiên Mệnh thốt ra một câu lại lần nữa dọa chạy nhiều người, bên đối phương có kẻ bỏ chạy.
Văn Hạo Hiên tức giận quát:
- Đám nhát gan, đừng chạy!
Nhưng Văn Hạo Hiên không thể thay đổi nỗi sợ của đệ tử Long Vũ Minh đối với Lý Thiên Mệnh.
Mười ngày qua, cái tên Lý Thiên Mệnh đã lan rộng trong Long Vũ Minh, cơ hồ thành ác mộng của bọn họ.
Đường chủ Đường Linh San hoảng hốt nói:
- Sao hắn có thể mạnh đến mức độ này?
Văn Hạo Hiên nói:
- Dù là minh chủ và phó minh chủ cũng không thể nào một kích giây giết Hiên Viên Cương Cương đúng không?
- Tên Cố Thiểu Vũ chết tiệt, đưa nhân tài như vậy tặng không cho Kiếm Vương Minh?
- Hiện tại hắn nên là Cổ Chi Thánh cảnh thứ mấy trọng?
- Không biết, chẳng phải lúc trước nói rằng hắn còn là Thiên Chi Thánh cảnh?
- Sao tu vi của người này mơ hồ quá, chẳng lẽ lúc trước hắn có cách giả vờ làm Thiên Chi Thánh cảnh?!
Bọn họ không nghĩ thông.
- Ta trông thấy các ngươi rồi, đừng chạy.
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh theo dõi bọn họ.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow theo hai bên trái phải, hai con thú bản mệnh nhỏ bé nhưng bộc phát ra sức sát thương khiến nhiều thú lớn kinh hoàng.
Ầm ầm!
Hỗn Độn Thiên Kiếp đánh xuống.
Đường Linh San nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, chống đối với Long Vũ Minh ta thì kết cục của ngươi nhất định rất bi ai.
Thú bản mệnh của Đường Linh San còn ở trong Trạm Lam Hải Ngục, đó là một con Sinh Tử Kiếp Thú, thú vị là nó là một con bạch tuộc to lớn, có được mấy nghìn xúc tu, rậm rạp, trên mỗi xúc tu có ba vòng tròn nhỏ màu lam.
Đây là Vạn Trảo Lam Hoàn Chương Ngư, độc tính kinh người, nó khiến nước biển của Trạm Lam Hải Ngục toàn là kịch độc, nhưng đáng tiếc, chẳng những không ảnh hưởng nhiều đến Lam Hoang, ngược lại làm Ngự Thú Sư và thú bản mệnh bên phe bọn họ bị trúng kịch độc.
- Long Vũ Minh là cái thá gì!
Lý Thiên Mệnh đột nhiên áp sát Đường Linh San.
Cửu U Thần Ma Trảo!
Một trảo chụp tới trước, Đường Linh San ăn đau rên la.
Đường đường Cổ Chi Thánh cảnh đệ ngũ trọng, phần ngực hiện ra năm vết máu lớn, sâu thấy xương.
Huỳnh Hỏa trợn mắt há hốc mồm:
- Ôi mợ, ngươi rốt cuộc luyện thành Long Trảo Thủ bóp cái gì đó, hung tàn quá!
- Ngậm mỏ lại!
Lý Thiên Mệnh một trảo chụp tới trước, bất chấp đối thủ là nam hay nữ.
Đường Linh San đã bị dọa ngây người, vừa mới ngã xuống đất lập tức sử dụng Xích Diễm Thư.
Văn Hạo Hiên thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy trốn:
- Chạy nhanh!
Vèo!
Ba nghìn tinh vực bay ra ngoài, quấn quanh người của Văn Hạo Hiên.
- Ta đầu hàng! Ta là phế vật!
Văn Hạo Hiên cuối cùng ngoan ngoãn, vào phút chỉ mành treo chuông, hắn nhỏ máu vào Xích Diễm Thư, ánh lửa bao vây toàn thân.
Phập!
- A!!!
Văn Hạo Hiên vừa thả lỏng thì sau lưng bỗng trúng một chút, gã ăn đau nhảy cẫng lên ba thước.
Nhìn lại thì thấy Huỳnh Hỏa ôm hai cánh, cười tủm tỉm ngó gã.
Văn Hạo Hiên thò tay ra sau sờ rồi đưa tới trước mặt, máu ướt cả bàn tay:
- Ta đã đầu hàng rồi sao ngươi còn đánh ta?
Gà lửa ngang ngược hỏi:
- Không phục sao?
- Phục, ta phục!
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, Văn Hạo Hiên vội vàng cuống cuồng chạy trốn.
Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang một đường sát phạt, không ai có thể chắn, chỗ này chỉ có hơn một trăm người, muốn không đầu hàng cũng khó khăn.
Đằng trước bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ:
- Lý Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn.
Mấy nghìn người xông về phía hắn.
Cầm đầu dường như là một vị phó minh chủ của Long Vũ Minh.
- Tiêu Tiêu!
Lý Thiên Mệnh kêu gọi nhóm Huỳnh Hỏa trở về, hắn thì xoay người đi.
- Kêu cái gì?
Lý Thiên Mệnh nhanh như tia chớp lướt qua người Lâm Tiêu Tiêu:
- Ta rút trước, nàng đoạn hậu!
Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác hỏi:
- Này này! Sao ngươi có thể như vậy?
Thái Cổ Tà Ma mặt không cảm xúc nói.
- Chạy mau đi, nếu không sẽ bị nghiền nát thành tro.
- Chờ ta, chờ ta với! Lý Thiên Mệnh, đồ đê tiện!
Nàng một đường theo ở phía sau, chạy suýt bỏ mạng, cuối cùng cắt đuôi đại quân mấy nghìn người.
Mặt Lâm Tiêu Tiêu đỏ rực, thở hổn hển:
- Tại sao ngươi không một mình đi đánh mấy nghìn kẻ kia?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Còn chưa đến lúc đó.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Dẹp đi, ngươi lại giả vờ giả vịt, nếu ngươi có thể một người đánh mấy nghìn người thì ta theo họ của ngươi.
Lý Thiên Mệnh cười cười, nói:
- Lý Tiêu Tiêu? Vậy nàng hãy chờ xem, người trẻ tuổi.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi đã luyện kiếm thành công đúng không? Tiếp theo thế nào?
Lâm Tiêu Tiêu biết kế hoạch của Lý Thiên Mệnh, hắn muốn đi Thiên Nguyên Đỉnh, nhưng dường như nàng trừ việc dốc sức đuổi theo hắn thì không có biện pháp nào ngăn cản.
Lý Thiên Mệnh dửng dưng nói:
- Thì tiếp tục, mười ngày đầu đã đánh bại mười phần trăm người của họ, năm ngày tiếp theo có thể đánh bại thêm mười phần trăm. Một mình ta giải quyết hai mươi phần trăm bọn họ, xem như dốc hết sức rồi.
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Ngươi còn muốn tiếp tục đánh bại một vạn người?
- Sợ à? Không theo kịp thì hãy trở về.
- Ta theo!
- Cũng cứng cỏi dữ.
. . .
Long Vũ Minh.
- Minh chủ, bốn đường chủ đã chết hai người, hai người khác đầu hàng, Hiên Viên Cương Cương bị Lý Thiên Mệnh một chiêu giây giết . . .
- Tên này rốt cuộc có thực lực gì? Hoặc là ban đầu hắn giấu thực lực, hoặc là hắn tiến bộ kinh thiên, mấy ngày một trọng?
- Thiên Chi Thánh cảnh làm sao che giấu thực lực? Có thể giấu hơi thở của Cổ Chi Thánh Thể sao?
- Biết chết liền!
Một kẻ thấp hèn trong đại điện Long Vũ bị bọn họ đuổi đi, nhưng trong Minh Hội Chiến lại làm nguyên Long Vũ Minh tức hộc máu.
- Minh chủ?
Mọi người nhìn Hiên Viên Vũ Phong, đợi sự quyết định của gã.
Hiên Viên Vũ Phong nhìn phương xa.
Có người luôn mồm mắng chửi:
- Lý Thiên Mệnh này là chó hoang bám dai như đỉa!
Nói thật lòng, bọn họ vẫn hy vọng Hiên Viên Vũ Phong tập trung kiềm chế người này lại, nếu không thì trong miệng như ngậm phân chó, rất khó chịu.
Còn về kiềm chế như thế nào là việc của Hiên Viên Vũ Phong.
Dù sao làm minh chủ là phải thống soái toàn quân, cố gắng xoay chuyển.
Nói trắng ra, để một con heo vào vị trí này, với thực lực của Long Vũ Minh vẫn có thể lấy được hạng nhất Minh Hội Chiến.
Hiên Viên Vũ Phong ánh mắt âm trầm, luôn giữ im lặng.