Đại quân tiếp tục đi tới rước, mọi người thường thường còn có thể nghe thấy tiếng hét của đội thám báo xung quanh.
Ngay lúc này.
Đằng trước có một luồng sáng vàng bắn lên trời.
Hiên Viên Vũ Phong rốt cuộc nở nụ cười.
Hiên Viên Vũ Phong quát to:
- Chờ giây phút này đã quá lâu rồi! Toàn thể Long Vũ Minh nghe lệnh, theo ta tiến về phía trước, chuẩn bị chiến đấu!!
Mọi người đầu óc mịt mờ, đội thám báo còn chưa phát hiện đối thủ mà sao Hiên Viên Vũ Phong đòi chiến đấu?
Một đường chủ hỏi:
- Minh chủ, không nhằm vào Lý Thiên Mệnh nữa sao?
Hiên Viên Vũ Phong nói:
- Hạ gục Kiếm Vương Minh rồi thì cần gì để ý một con bọ chó nữa?
- Là sao?
- Phía trước là Kiếm Vương Minh?!
Mọi người nghi ngờ, dù sao hơn một vạn thám báo ở bên ngoài mà còn chưa phát hiện tung tích của Kiếm Vương Minh.
Một khắc đồng hồ sau.
Quả nhiên thám báo đến báo.
- Minh chủ, phát hiện liên quân Kiếm Vương Minh và Thanh Hà Hội ở phía trước, có tổng cộng chín vạn người, sức mạnh ngang ngửa với chúng ta!
- Cái gì? Bọn họ xen lẫn với nhau?
- Nhân số của bọn họ cộng lại thì rất khó chơi, tạm thời không nên giao phong với họ, chờ qua thời gian, tự bọn họ đánh với nhau, dù sao hiện tại bọn họ một bên là đệ nhất, một bên là đệ nhị.
- Minh chủ, hay là rút quân đi?
- Rút quân?
Hiên Viên Vũ Phong nhếch mép:
- Long Vũ Minh nghe lệnh, mặc kệ Thanh Hà Hội, chỉ giết Kiếm Vương Minh! Quyết chiến sắp đến, theo ta, giết!!!
Quyền uy là quyền uy!
Dù cho trong lòng nhiều người có thắc mắc, nhưng vẫn nghe theo chỉ huy của Hiên Viên Vũ Phong.
Dù sao, gã là minh chủ.
Hơn nữa . . .
Hiên Viên Vũ Phong chưa bao giờ ra quyết định sai lầm.
. . .
Ngân Hà Cốc.
Đây là một chỗ ẩn khuất trong Thái Cực Phong Hồ.
Một con sông màu bạc xuyên qua sơn cốc, chảy vào Thái Cực Hồ.
Kiếm Vương Minh và Thanh Hà Hội đã tụ hợp tại đây vào một ngày trước.
Không nằm ngoài dự đoán của đám đệ tử, Kiếm Vương Minh và Thanh Hà Hội quả nhiên quyết định hợp sức đối kháng Long Vũ Minh trước.
Cao tầng của hai minh hội tụ tập lại thương thảo đã qua một ngày trời.
Tin tức bị ngăn cách trên chiến trường, bọn họ còn không biết Long Vũ Minh đã bị Lý Thiên Mệnh hành cực kỳ chật vật.
Trên một sườn núi cao, Kiếm Tuyết Nghi, Triệu Nhất Tuyệt và năm vị đường chủ, còn có Phương Hồng Hiên, Phương Bích Hàm của Thanh Hà Hội đều ở đây.
Phương Hồng Hiên mặc đồ đen, dáng người cao gầy, mũi ưng mắt hổ, không giận mà uy. Muội muội song sinh của gã, Phương Bích Hàm cũng cao kều thon dài, nhưng bộ dạng tinh xảo hơn nhiều, trong con ngươi có vệt sáng xanh mờ, khi giơ tay nhấc chân toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Bọn họ là tiểu bối của Thái Thanh Phương thị, có địa vị rất cao trong Nhân Nguyên tông, thực lực của Thanh Hà Hội gần như ngang bằng với Kiếm Vương Minh.
Kiếm Tuyết Nghi đứng trên đỉnh núi, nhìn Ngân Hà Cốc:
- Lần này thật là kỳ, xem xếp hạng thì hành trình săn giết của Long Vũ Minh bị trở ngại, bọn họ hiện tại mới hạng chín, còn lại năm ngày, bọn họ cần dốc hết sức đuổi theo.
Huynh đệ Kiếm Vương Minh của nàng đang giấu trong Ngân Hà Cốc, Thanh Hà Hội từ xa đến, còn ở ngoài Ngân Hà Cốc.
Phương Hồng Hiên nói:
- Đúng vậy, nếu như phá đổ bọn họ thêm chút nữa thì chúng ta càng ổn.
Trước mắt, Thanh Hà Hội cơ hồ không trải qua chiến đấu, tạm thời xếp hạng đệ nhất.
Thoạt nhìn, người của bọn họ khá thả lỏng.
Kiếm Tuyết Nghi rộng rãi nói:
- Có tám minh hội xếp trước bọn họ, chúng ta là mục tiêu hàng đầu của họ. Chờ xem, nếu bọn họ không tìm được chúng ta thì dựa theo giao hẹn, chúng ta sẽ phân ra thắng thua vào ngày cuối cùng nhé?
Trước tiên bắt tay với nhau, rồi sau đó phân thắng thua, đó là giao hẹn ban đầu.
Phương Bích Hàm nói:
- Được, nếu mấy ngày này mà Long Vũ Minh mất thêm một số người thì càng tốt.
- Nói đến thì, rốt cuộc là ai khiến bọn họ tổn thất mười một phần trăm đệ tử?
- Không biết.
Ngay lúc này, mặt đất có tiếng chấn động.
Lập tức có thám báo đến báo.
- Minh chủ, phát hiện Long Vũ Minh, có bảy, tám vạn người, đang thẳng hướng đến Ngân Hà Cốc!
Kiếm Tuyết Nghi giật mình kêu lên:
- Thẳng hướng đến đây? Sao bọn họ biết chúng ta ở Ngân Hà Cốc?
Phó minh chủ Triệu Nhất Tuyệt nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, nếu có thể kéo dài thì cố gắng kéo, mau rút đi!
Còn năm ngày nữa, Long Vũ Minh xếp hạng thấp hơn dự đoán nhiều, tuy bọn họ liên hợp với Thanh Hà Hội, đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tốt nhất là kéo dài thêm vài ngày, thậm chí né tránh không chiến.
Đến lúc đó, chỉ cần phân ra thắng thua với Thanh Hà Hội là được.
Kiếm Tuyết Nghi lập tức hạ lệnh:
- Rút!
Ngay sau đó, Phương Hồng Hiên bỗng cười nói:
- Ngại quá, các ngươi không chạy được, là chúng ta cho Long Vũ Minh biết vị trí của các ngươi.
Kiếm Tuyết Nghi giật mình ngây người:
- Ngươi bị khùng hả? Có cơ hội làm đệ nhất mà ngươi không muốn?
Trước khi Minh Hội Chiến đến, bọn họ đã âm thầm bàn bạc thật lâu, đã thảo luận các loại tình huống.
Phương Hồng Hiên cười nói:
- Là nàng quá ngốc, lần trước chúng ta là đệ tam, lần này giữ đệ nhị là được. Còn về đệ nhất, Long Vũ Minh mạnh như vậy, Hiên Viên Vũ Phong còn cho chúng ta nhiều hứa hẹn, ta dựa vào cái gì cùng nàng đối kháng với hắn?
Phương Bích Hàm nói:
- Kiếm Tuyết Nghi, ngươi ngu lắm, trong Minh Hội Chiến, cho dù ngươi thắng Long Vũ Minh thì các ngươi được gì? Sau khi ra ngoài, vẫn phải bị Long Vũ Minh chèn ép, nếu các ngươi ngây thơ như vậy thì Thanh Hà Hội chúng ta tiện đường tặng cho các ngươi một lần tổn hại nặng. Vốn không có hy vọng được đệ nhất, chúng ta ngồi vững đệ nhị, hoàn toàn đè lên các ngươi cũng tốt rồi.
Kiếm Tuyết Nghi bị bọn họ chọc tức hộc máu:
- Rốt cuộc là đứa nào ngu? Môi hở răng lạnh, nếu chúng ta rớt xuống, các ngươi còn muốn một mình ở đệ nhị? Không có chút tầm mắt vậy mà đi làm minh chủ, lão nương đi hợp sức với hai đứa ngu như các ngươi, đúng là đầu bị lừa đá, mợ nó!
Phương Bích Hàm chanh chua cười nói:
- Mặc kệ ngươi nói sao, tóm lại Hiên Viên Vũ Phong đưa ra điều kiện tốt hơn ngươi. Kiếm Tuyết Nghi, ta vốn gai mắt ngươi, ngươi hãy chờ Kiếm Vương Minh thành đệ nhất đếm ngược đi!
Kiếm Tuyết Nghi tức xì khói:
- Ngươi làm phó minh chủ, kết quả là ghen tị ta đẹp hơn ngươi?
Nếu biết trước hai người này cách cục thấp như vậy thì nàng đã không liên hợp, hiện tại sẽ không bị trước sau kiềm kẹp.
Khi bọn họ nói chuyện, bên Thanh Hà Hội đã bắt đầu lao vào Ngân Hà Cốc tiến công.
Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm vì tiện lợi rút lui nên chỉ có hai người ở trong này.
Vừa nói xong, bọn họ lập tức bỏ chạy.
Sắc mặt Kiếm Tuyết Nghi âm u lạnh lẽo nói:
- Đừng đuổi theo, đi về trước!
Nàng mang theo đám người quay về Ngân Hà Cốc.
- Minh chủ, không ra được, Thanh Hà Hội tiến công ở phương bắc, Long Vũ Minh dang từ phương nam kéo đến, phương bắc bị chặn kín, nếu chúng ta từ hướng nam ra ngoài thì sẽ đụng phải Long Vũ Minh.
- Bên trên thì sao?
Triệu Nhất Tuyệt trả lời:
- Trên trời cũng khó đi, người của họ đã trước tiên leo lên ngọn núi hai bên, khu vực trên trời mà không có gì cản tầm nhìn, chúng ta bị kẹp ở giữa sẽ thua nhanh hơn.
Kiếm Tuyết Nghi quyết định thật nhanh:
- Vậy đành phải co cụm lại.
Lần này là sai lầm của nàng, trong lòng nàng rất khó chịu.
Nhưng lòng dạ Kiếm Tuyết Nghi rộng lớn, da mặt đủ dày, lúc nên chống thì vẫn chống được.