Giọng của Kiếm Tuyết Nghi cực kỳ kích tình phấn khởi:
- Kiếm Vương Minh nghe lệnh, co cụm trận hình, bố trí quanh sông, dựa vào địa hình khiến đối phương không phát huy được ưu thế đông người, nhất định phải chống đỡ! Lần này là lỗi của ta, ta đánh giá cao cách cục của đám tiện nhân Thanh Hà Hội này, sau khi Minh Hội Chiến kết thúc, ta sẽ gánh vác trách nhiệm, nhưng hiện tại, mọi người nhất định không thể buông bỏ, nhất định phải bảo vệ! Kiếm Vương Minh chúng ta dù thua cũng phải làm bọn họ lột một lớp da! Thanh Hà Hội, Long Vũ Minh, ai đều không thể thắng!
Mọi người cầm kiếm, chỉ hướng bầu trời.
- Đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng!!
Minh Hội Chiến quan hệ đến tiền đồ và tương lai, bị tính kế như vậy, ai có thể cam lòng?
Cùng lắm thì cá chết lưới rách!
- Dù sao hiện tại Long Vũ Minh xếp thứ chín, bọn họ tham chiến, dù thế nào cũng sẽ rớt thứ hạng, Thanh Hà Hội không thể nào không bị chút vết thương nào, nếu thế thì chúng ta chỉ cần hung hãn vào, cùng lắm thì ba minh hội đều rớt hạng!
Nói thật lòng, mỗi lần Minh Hội Chiến, Long Vũ Minh đều có ưu thế tuyệt đối.
Trước kia vào lúc này, Long Vũ Minh đã quét sạch tất cả minh hội cỡ nhỏ và vừa, vững vàng ở hạng nhất, bắt đầu truy sát Kiếm Vương Minh, Thanh Hà Hội.
Kiếm Tuyết Nghi tức giận rít qua kẽ răng:
- Nếu Thanh Hà Hội trực tiếp rút lui, không chặn chúng ta tại đây thì bên chúng ta còn một số người có thể rời đi, bọn họ càng có thể vững vàng ở đệ nhất! Không ngờ rằng Thanh Hà Hội quá hèn, đệ nhất đưa tới tận miệng rồi mà không dám lấy. Hai tên phế vật Phương Hồng Hiên, Phương Bích Hàm, không thể đi chung đường mà!
Nhiều người xúm lại an ủi Kiếm Tuyết Nghi.
Mọi người đều hiểu hùng tâm tráng chí của Kiếm Tuyết Nghi, Kiếm Vương Minh lớn mạnh cũng vì sức hấp dẫn cá nhân của nàng, bọn họ biết rõ Kiếm Tuyết Nghi đã trả giá bao nhiêu tâm huyết cho minh hội.
Kiếm Vương Minh có nhiều đệ tử nam hơn, ít có ai thật lòng trách tội Kiếm Tuyết Nghi, ngược lại bị rơi vào tuyệt cảnh, mọi người đều ôm nhiệt huyết.
- Chiến vì Tuyết Nghi sư tỷ!
- Nói đúng lắm, tính kế chúng ta hả, ít nhất lột một lớp da của chúng ra!
- Ai đều đừng hòng lấy đệ nhất!
Chỉ cần sử dụng Xích Diễm Thư kịp lúc thì xác suất mạo hiểm chết khá nhỏ, trong tình huống không cần băn khoăn điều gì, đấu chí của Kiếm Vương Minh thật ra đã rất mạnh.
Ngay sau đó, Ngự Thú Sư và thú bản mệnh của Thanh Hà Hội xông vào trong sơn cốc hẹp hòi.
Phía nam động đất mạnh, các đệ tử Long Vũ Minh ôm bực tức rốt cuộc tìm được con mồi mập thịt nhất.
Bọn họ vừa mới biết Thanh Hà Hội đang đánh ngược lại Kiếm Vương Minh, cùng bọn họ hợp sức áp chế Kiếm Vương Minh.
Tập thể điên cuồng.
- Minh chủ vạn tuế!
- Tuyệt vời, Hiên Viên Vũ Phong!
- Ta đã nói mà, minh chủ sao có thể không đắn đo đủ điều, thì ra đã lén giải quyết Thanh Hà Hội, gài bẫy Kiếm Vương Minh!
- Con lợn chết Kiếm Tuyết Nghi vùng lên này đã bị trúng kế!
- Các huynh đệ tỷ muội Long Vũ Minh, phen này đè chết Kiếm Vương Minh, khiến bọn họ trong mười năm không ngẩng đầu lên được.
- Học hỏi Thanh Hà Hội đi, hèn một chút mới tốt, dám khiêu khích chúng ta?
Một đám vẻ mặt kiêu ngạo, tự tin từ phía nam lao vào sơn cốc, khiến Kiếm Vương Minh gặp địch cả hai mặt.
Ầm ầm!
Trong một chốc, chiến tranh bùng nổ!
Chiến đấu quy mô gần hai mươi vạn người, đã có thể gọi là chiến tranh rồi.
Trong một chốc, thần thông oanh tạc, cự thú lao nhanh, nước sông dâng trào, kiếm khí hùng dũng.
Tiếng rống, tiếng la, tiếng chém giết vang bên tai không dứt.
May mắn Ngân Hà Cốc mà Kiếm Vương Minh ẩn núp rất hẹp hòi, không có nhiều đệ tử của Long Vũ Minh và Thanh Hà Hội có thể cùng một lúc lao vào Ngân Hà Cốc, Kiếm Vương Minh mới có sức chống cự, miễn cưỡng chống đỡ.
Nếu ở đồng bằng, bị địch thủ nhiều gấp ba lần kiềm hai đầu thì toàn quân đều phải tan vỡ.
Dù vậy, tình cảnh của Kiếm Vương Minh cực kỳ tệ, cứ tiếp tục thế này thì cùng lắm chỉ có thể chống đỡ một canh giờ, bọn họ không có đường trốn, rất có thể sẽ bị hai minh hội đoàn diệt.
Nếu như đoàn diệt thì sẽ là số một đếm ngược, đừng nói tài nguyên tu luyện, sau khi ra ngoài, trong vòng vài năm trước khi đến Minh Hội Chiến lần sau, đệ tử Kiếm Vương Minh đều không ngẩng đầu lên được.
Sau khi Minh Hội Chiến kết thúc, có ba năm không được đổi minh hội, chờ qua thời hạn ba năm, phỏng chừng Kiếm Vương Minh sẽ xói mòn nhiều đệ tử, từ nay xuống dốc.
Có thể nói, thủ đoạn của Hiên Viên Vũ Phong cực kỳ ác.
Kiếm Tuyết Nghi quá chú trọng nghĩa khí, về âm mưu quỷ kế và tính toán lòng người thì nàng xác thực không bằng Hiên Viên Vũ Phong.
Ầm ầm ầm!
Trận chiến đấu này, đất rung núi chuyển, Long Vũ Minh và Thanh Hà Hội bao vây nhiều vòng, khiến Kiếm Vương Minh không có cơ hội trốn chạy và thở dốc.
Lý Thiên Mệnh đứng trên núi cao thấy hết những điều này.
Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày nói:
- Lần này Kiếm Vương Minh sắp tan tác rồi.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Vẫn còn cơ hội.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ngươi muốn làm gì, một người khiêu chiến thiên quân vạn mã?
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Anh hùng thật sự không nên giống như thế sao?
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Tâm trạng của ngươi tốt thật, lúc này còn cười nổi, và thổi phồng hơi bị lố.
Lý Thiên Mệnh vỗ lên đầu Lâm Tiêu Tiêu, cười nói:
- Vậy nàng cứ nhìn xem, mở mắt to xem rõ ràng lão tử xoay ngược tình thế như thế nào, cứu Kiếm Vương Minh trong nguy nan!
Lâm Tiêu Tiêu ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi:
- Cứ tiếp tục phét lác đi!
Có loại người như vậy sao? Hở chút là vỗ đầu!
Vừa dứt lời, Lý Thiên Mệnh đã hóa thành một bóng đen biến mất ở trước mắt của nàng.
. . .
Một nam nhân mặc đồ mỏng manh hỏi:
- Huynh đệ, ngươi là người nào? Sao ta chưa từng gặp qua?
- Nguyên Thanh Hà Hội có hơn bốn vạn người, bộ ngươi đều biết hết sao?
Lý Thiên Mệnh xen lẫn trong đám người, xung quanh đều là người, đang chen vào trong Ngân Hà Cốc, còn có ít nhất hai vạn người ở bên ngoài.
Một nam nhân mặc đồ mỏng manh nhìn Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, nói:
- Thế thì không phải. Xem ngươi da mỏng thịt mềm, hay là làm bằng hữu với ta đi, ta bảo kê cho.
Lý Thiên Mệnh nghệch mặt ra:
- Cái gì?
Đối phương chớp chớp ánh mắt ám chỉ:
- Là cái loại cọ kiếm ấy, chơi không?
- Đệt!
Lý Thiên Mệnh cảm giác bị sỉ nhục nặng, mợ nó, không ngờ có ngày mình bị nam nhân nhìn trúng.
- Ngươi đi chết đi!
Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay trái hắc ám một bàn tay tát bay người kia, thoáng chốc không thấy bóng dáng.
Bên cạnh có một người gầy hỏi:
- Sao ngươi lại đánh người mình?
Lý Thiên Mệnh vung Tam Thiên Tinh Vực trói người kia lại, cánh tay hắc ám bổ gã, hỏi:
- Minh chủ của các ngươi ở đâu? Phương Hồng Hiên, Phương Bích Hàm.
Đối phương đối diện hỏi:
- Ngươi không phải Thanh Hà Hội chúng ta?
- Ta kêu ngươi trả lời!
Lý Thiên Mệnh tung cú đấm, người này bị đánh suýt ói ra mật.
Đối phương lập tức nhút nhát nói:
- Bên kia, vừa rồi bọn họ ở bên kia nói chuyện!
Lý Thiên Mệnh ném người này xuống đất, thoáng chốc không thấy bóng dáng.
Cuộc chiến của đệ tử minh hội này quá hỗn loạn, một, hai người xen lẫn trong loạn quân cơ bản không ai phát hiện.
“Xem như tìm được hai vị rồi!”
Chiến trường rất lớn, nhân số quá nhiều, một mảnh hỗn loạn, trong trường hợp như vậy, không dễ gì thực hiện cách muốn bắt giặc thì bắt vua trước.