Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 896 - Chương 896 - Đông Hoàng Kiếm Mạnh Nhất

Chương 896 - Đông Hoàng Kiếm mạnh nhất
Chương 896 - Đông Hoàng Kiếm mạnh nhất

Phương Hồng Hiên và Thanh Hà Hội đang ở giữa mấy vạn người Thanh Hà Hội, vị trí cửa Ngân Hà Cốc, đang chỉ huy tại hiện trường.

Lý Thiên Mệnh xen lẫn trong đoàn người, đến gần sát chỗ bọn họ.

- Bên cánh thêm người! Tuyết Tinh Đường, theo bên này xông vào!

- Phong lại bên trên, không để bọn họ đi ra!

Phương Hồng Hiên nhìn chung đại cục.

Phương Bích Hàm khoanh hai tay, cười sung sướng nói:

- Chỉ cần nửa canh giờ, chắc chắn bọn họ không chống đỡ được, Kiếm Vương Minh phen này hoàn toàn tiêu rồi.

Phương Hồng Hiên nói:

- Kiếm Tuyết Nghi, nữ nhân này thích nổi bật, sai sót trong trận chiến này đủ khiến nàng rớt xuống đáy cốc, không gượng dậy nổi.

Phương Bích Hàm nói:

- Người này cũng thô thần kinh thật, mấy năm trước ả đánh ta một trận, giờ còn đến tìm ta liên hợp, thật là ngu như heo.

Nói trắng ra, bọn họ không cùng một loại người.

Kiếm Tuyết Nghi muốn cho các huynh đệ Kiếm Vương Minh có tiền đồ tốt hơn, Phương Bích Hàm thì chỉ nhớ thù riêng của mình.

Nhưng mà, mục tiêu của Lý Thiên Mệnh là đệ nhất minh chủ!

Vì vậy . . .

Mặc kệ là Long Vũ Minh hay Thanh Hà Hội đều phải tè ra quần.

Lý Thiên Mệnh đứng sau lưng hai người này, có rất nhiều người đứng quanh họ, nên không ai chú ý đến hắn.

“Hai vị này đều là Cổ Thánh cảnh đệ lục trọng, hợp sức lại thì không dễ đối phó, nếu thế thì . . . cho nó ra trận vậy.”

Lý Thiên Mệnh lấy Đông Hoàng Kiếm ra khỏi nhẫn tu di.

Thanh kiếm này lần đầu tiên lộ mặt trong chiến trường lớn thế này.

Đông Hoàng Kiếm nặng nề ở trong tay Lý Thiên Mệnh tách làm đôi, biến thành hai thanh trường kiếm ba thước, nhẹ nhàng, nhanh chóng mãnh liệt, sắc bén, một đen một vàng, có uy lực khác nhau, giống như đôi mắt của hắn.

Tay phải cầm Đông Hoàng Kiếm màu vàng, cánh tay trái hắc ám thì cầm Đông Hoàng Kiếm màu đen.

Đông Hoàng Kiếm hình dạng như vậy càng nhanh, càng hung mãnh, càng phù hợp kiếm ý của Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.

Mấu chốt là, mỗi đường kiếm trong Lục Đạo Sinh Tử Kiếm đều chia ra hai chiêu sinh tử, Sinh Kiếm kéo dài không dứt, Tử Kiếm một kích tất sát, cực kỳ thích hợp sử dụng bằng hình dạng song kiếm của Đông Hoàng Kiếm.

Vèo vèo!

Lý Thiên Mệnh bỗng tăng tốc lao về phía Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm.

Đang trong vòng vây mấy vạn người, dù là Hiên Viên Vũ Phong cũng sẽ không gan to bằng trời đánh lén thủ lĩnh của Thanh Hà Hội ngay trong chỗ này, bởi vì rất có thể sẽ bị mấy vạn người vây công!

Vù vù!

Tốc độ của Lý Thiên Mệnh càng lúc càng nhanh.

Một cái bóng màu đen, tóc trắng bay lên, như tàn ảnh đến gần hai huynh muội.

Lý Thiên Mệnh tập trung vào mục tiêu: Phương Bích Hàm.

Bên cạnh, cuối cùng có người phát hiện:

- Minh chủ cẩn thận!

- Có người ám sát!

Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm vụt ngoái đầu lại:

- Cái gì?

Bọn họ quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng.

Nơi này là đại bản doanh của bọn họ, ai dám tới nơi này công kích hai Cổ Thánh cảnh đệ lục trọng?

Xem như là Kiếm Tuyết Nghi, thậm chí là Hiên Viên Vũ Phong, còn chưa tới gần đã sớm bị nhận ra.

Oong!

Ở trong mắt họ, thiếu niên tóc trắng cầm song kiếm chạy như bay, một đường đạp tuyết vọt lên trước, trường kiếm màu vàng chém ra, trong khoảnh khắc sinh ra kiếm ý, giống như trên người hắn có ức vạn kiếm ý, đường kiếm nhân gian chúng sinh chém tới trước mắt.

Phản ứng của bọn họ khá nhanh, trong tay Phương Hồng Hiên bỗng cầm một thanh kiếm, Phương Bích Hàm thì cầm đao mảnh mỏng như cánh ve, chúng đều là Kiếp Khí.

Nhưng Lý Thiên Mệnh lao đến quá nhanh!

Thú bản mệnh của hai người còn ở chiến trường phía trước, trong một chốc không kịp trở về.

Lý Thiên Mệnh lắc người áp sát.

Keng keng keng!

Trong khoảnh khắc đó, Lý Thiên Mệnh lấy một chọi hai.

Cùng lúc đó, ba thú bản mệnh đều xuất hiện, trong đó Huỳnh Hỏa và Meow Meow đột nhiên xông đến chỗ Phương Hồng Hiên, lửa và lôi đình xé gió đánh tới, buộc Phương Hồng Hiên hốt hoảng lui về phía sau.

Keng!

Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm Chi Sinh Kiếm của Lý Thiên Mệnh giao phong mấy lần với Phương Bích Hàm, sinh ra nhiều biến hóa.

Phương Bích Hàm liên tiếp tháo chạy.

Vèo!

Đông Hoàng Kiếm màu đen chém ra một nhát tất sát, kiếm ý chúng sinh chuyển thành hung tàn tức giận.

Phập!

Một bàn tay bay lên trời.

- A!!!

Phương Bích Hàm hét thảm kinh động bốn phương.

Giây sau, bàn tay kia rơi xuống tay Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cầm nhẫn tu di, lấy một quyển Xích Diễm Thư ra khỏi nhẫn, bóp nát ngay tại chỗ, sau đó ném trả bàn tay kia cho Phương Bích Hàm.

Sắc mặt Phương Bích Hàm trắng bệch, đau đớn đứt tay khiến nàng chảy nước mắt ròng ròng.

Phương Hồng Hiên tức giận quát:

- Ngươi là ai?!

Không chỉ giận dữ, còn có rung động, nghi hoặc.

Trong Minh Hội Chiến ở đâu ra tồn tại mạnh như vậy? Không chỉ mạnh, hơn nữa gan to bằng trời.

Đáp lại Phương Hồng Hiên là kiếm của Lý Thiên Mệnh.

Phương Bích Hàm mặt mày xanh mét hét chói tai:

- Giết hắn, vây giết hắn!

Trong một chốc, ít nhất mấy nghìn người xúm lại, sắp bùng nổ một trận đánh hội đồng.

Ngay cả thú bản mệnh của Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm cũng từ chiến trường quay về.

Đó là hai con phượng hoàng.

Thái Thanh Phương thị là bộ tộc phượng hoàng nổi tiếng nhất Viêm Hoàng đại lục, bọn họ và Phương Thanh Ly, Phương Thái Thanh là cùng tộc.

Hai con phượng hoàng này trong mắt đều có một trăm năm mươi sao, có thể thấy chúng nó cường đại thế nào, tuyệt đối là Sinh Tử Kiếp Thú.

Con phượng hoàng màu đen toàn thân quấn quanh lôi đình, tên Hắc Thiên Lôi Vân Phượng.

Con phượng hoàng màu xanh có gió lửa quấn quanh người, tên là Thanh Thiên Phong Hỏa Hoàng.

Chúng là thú bản mệnh của Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm.

Lý Thiên Mệnh đã bị vạn quân bao vây.

Nhưng mà . . .

Bọn họ nhanh, Lý Thiên Mệnh càng mau, hắn cơ hồ không cho Phương Bích Hàm cơ hội thở dốc, khoảnh khắc ném trả cánh tay của nàng thì hắn lại xông lên lần nữa.

Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng.

Thần uy của Đông Hoàng Kiếm bỗng nhiên bùng nổ.

Trong phạm vi hai nghìn thước đều là khu vực của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng.

Từ khi Lý Thiên Mệnh đến Cổ Thánh cảnh thì uy lực của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng hoàn toàn tăng vọt, kiếm khí màu vàng và màu đen tự động công kích, những đệ tử bình thường, mặc kệ là người hay thú bản mệnh, vừa xông đến gần đã thành mục tiêu bị kiếm khí công kích.

Tự mang kết giới thì khủng khiếp biết bao.

Lý Thiên Mệnh không e dè nhất là đánh hội đồng.

Trong kết giới.

Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm mang theo thú bản mệnh của bọn họ trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh cầm song kiếm, cùng với ba con thú bản mệnh của hắn.

Bọn họ rốt cuộc nhớ ra.

- Hắn . . . là Lý Thiên Mệnh giết Cố Thanh Dao!

- Nhưng tại sao hắn mạnh đến mức này?

Hai người nhíu chặt chân mày.

Ánh mắt Phương Bích Hàm lạnh lùng nói:

- Không nói nhiều, kêu thêm người tiến vào, trướng nứt kết giới của hắn, cướp binh khí của hắn!

- Ừm!

Phương Hồng Hiên cũng nhìn thấy Đông Hoàng Kiếm, ánh mắt nóng cháy.

Kiếp Khí kèm theo kết giới?

Ít nhất là tám sợi kiếp văn, hắn lấy từ đâu ra?

Ầm ầm ầm!

Càng lúc càng nhiều người xông tới.

Trước đó . . .

Trạm Lam Hải Ngục của Lam Hoang đang vô hạn tạo ra biển cả.

Bùm!

Lý Thiên Mệnh theo trong nước lao ra, đã đến sau lưng Phương Bích Hàm.

- Không có Xích Diễm Thư, ngươi đầu hàng không được, chỉ có thể là nô lệ.

Bình Luận (0)
Comment