Vèo vèo!
Lý Thiên Mệnh vung ra Tam Thiên Tinh Vực, Phương Hồng Hiên bị quấn bảy, tám vòng, hoàn toàn trói chặt.
Ngay cả Thiên Lôi Chi Kiếm cũng rớt xuống đất, bị Lý Thiên Mệnh nhặt lên, vui vẻ cuỗm luôn.
Tiếp theo . . .
Phương Hồng Hiên chỉ có thể mặc kệ hắn bài bố.
Giải quyết xong mục tiêu, Lý Thiên Mệnh nhìn chung chiến trường, trong đó, Meow Meow và Lam Hoang hơi chống đỡ không được, đối phương dù sao cảnh giới cao, chúng nó chỉ có thể đánh câu giờ.
Huỳnh Hỏa thì tạm ổn, dù sao Phương Bích Hàm đứt tay, không bắt được nó.
Lúc này, Phương Bích Hàm định buông bỏ Huỳnh Hỏa, đi trợ giúp Phương Hồng Hiên bắt lấy Lý Thiên Mệnh.
Đáng tiếc, nàng đến muộn.
Phương Bích Hàm vừa xông lên đã đối mặt Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa kẹp từ hai phía.
Mặt Phương Bích Hàm xanh mét.
Đằng trước có Cửu U Thần Ma Trảo của Lý Thiên Mệnh chỉ vào bầu ngực nhô cao, phía sau thì có kiếm đổ máu mông của Huỳnh Hỏa.
Nàng là nữ hài tử!
- Ta đầu hàng!!
Phương Bích Hàm trực tiếp ném đi Thanh Hỏa Phong Đao, giơ một bàn tay lên, không dám nhúc nhích.
- Coi như ngươi khôn.
Mắt thấy người của Thanh Hà Hội sắp nuốt Lý Thiên Mệnh, nếu Phương Bích Hàm không đầu hàng kịp lúc thì hắn sẽ xuống tay ác.
Cửu U Thần Ma Trảo đổi thành bàn tay chụp xuống đầu Phương Bích Hàm.
Bùm!
Phương Bích Hàm trợn trắng mắt, toàn thân co giật, miệng hộc máu.
Đầu hàng còn bị đánh, nàng đang định chửi thì Tam Thiên Tinh Vực đã quấn lấy nàng.
Giọng của Lý Thiên Mệnh vang khắp chiến trường:
- Đừng nhúc nhích, còn động đậy là cắt các ngươi thành mảnh vụn!
Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm đã thấy sự hung ác ngang ngược của Lý Thiên Mệnh, sợ tới mức vội vàng co ro dựa vào nhau, ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Lý Thiên Mệnh kêu nhóm Meow Meow rút về, đặc biệt là Lam Hoang, cho nó vào không gian bản mệnh luôn, như vậy bớt việc một ít.
Còn lại gà lửa và Meow Meow, một con nằm trên đầu Phương Hồng Hiên, con kia nằm trên đầu Phương Bích Hàm, cùng Lý Thiên Mệnh cười nhạt nhìn những đệ tử Thanh Hà Hội ở trong kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng bị kiếm khí tàn phá, còn đang xông tới trước.
Đa số đệ tử Thiên Chi Thánh cảnh không ngăn được kiếm khí Đế Hoàng, chỉ có thể gắng gượng, ngược lại nhiều tay già đời theo ở phía sau, không dám chân chính tiến lên.
Chờ bọn họ xông đến gần thì Lý Thiên Mệnh đã dao bén chặt đay rối, trói lại chủ và phó minh chủ của họ, thành tù binh trong tay hắn.
Lý Thiên Mệnh kéo tay trái của Phương Hồng Hiên lên, trên tay chỉ còn lại bốn ngón:
- Kêu người của ngươi đứng lại, nếu không thì, chín ngón tay còn lại sẽ đứt hết!
Phương Hồng Hiên tức giận quát:
- Ngươi đừng hòng!
- Ồ, kiên cường dữ?
Lý Thiên Mệnh cầm ngón út của Phương Hồng Hiên, bóp nát.
- A!!
Tay đứt ruột xót, Phương Hồng Hiên đau thấu óc, tiếng hét xé trời xanh.
Sắc mặt Phương Hồng Hiên trắng bệnh nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi ra tay ác như vậy, đã suy xét hậu quả chưa? Nơi đây là Thái Cổ Thần Tông!
Lý Thiên Mệnh hỏi ngược lại:
- Đừng hù dọa ta. Sau khi ta đến Nhân Nguyên tông thì mọi người đều tiêm nhiễm vào đầu ta, nói nơi này là chiến trường Tu La, giết người cướp của, làm cái gì đều được, cho nên, ngươi nghĩ ta đến làm từ thiện sao?!
Phương Hồng Hiên vã mồ hôi trán, mắt thấy Lý Thiên Mệnh định tiếp tục xuống tay, gã đành xuống giọng trước.
- Dừng tay! Mọi người đều đứng lại!
Phương Hồng Hiên hét to như thế, cuối cùng khiến các đệ tử Thanh Hà Hội hiểu ra rằng có phiền phức, bọn họ lần lượt ngừng lại, ngơ ngác nhìn hình ảnh này.
- Minh chủ và phó minh chủ bị hắn bắt giữ . . .
- Người kia là ai?
- Dường như là Lý Thiên Mệnh của Kiếm Vương Minh, trước kia là chấp sự của Long Vũ Minh nhưng đã bị đuổi ra.
- Chấp sự có thể mạnh đến mức độ này? Hắn bắt giữ hai minh chủ của chúng ta trong trùng vây!
- Người này dữ dội quá!
Dù bọn họ đông người hơn, nhưng bởi vì rắn mất đầu, hoàn toàn không có đối sách, năm đường chủ của họ còn đang chiến đấu ở Ngân Hà Cốc.
- Lý Thiên Mệnh, ta có thể dặn bọn họ không động ngươi, để ngươi an toàn rời đi, Thanh Hà Hội chúng ta thậm chí có thể rút quân! Ngươi mau thả chúng ta!
Phương Hồng Hiên đoán được ý tưởng của Lý Thiên Mệnh, hai ngón tay của gã đã nát, ảnh hưởng rất lớn đến tương lai.
Lý Thiên Mệnh cười cười, nói:
- Rút quân? Ban đầu ta chém đứt tay của muội của ngươi, nhưng trả lại cho nàng ta, về sau nàng ta còn có cơ hội gắn liền, dù sao cánh tay còn nguyên vẹn, tuy tương lai sẽ có di chứng, nhưng dù sao có đủ hai tay, đúng không nào? Nhưng nếu ta bóp nát cả mười ngón tay của ngươi thì về sau ngươi chỉ có thể dùng mồm mép đánh nhau với người.
Phương Bích Hàm tức giận hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao? Chúng ta rút quân còn chưa đủ? Đến hiện nay Kiếm Vương Minh chưa bị tổn thất lớn gì, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!
Người của bọn họ bao vây xung quanh, còn đang rục rịch, đó là mấy nghìn Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh cất cao giọng nói:
- Ta không có được một tấc lại muốn tiến một thước, ta chỉ muốn các ngươi giữ lời hứa!
- Là sao?
Trong giọng nói của Lý Thiên Mệnh cứng rắn tràn ngập sức ép:
- Ta muốn các ngươi chỉ huy bốn vạn người Thanh Hà Hội dời đến phía nam, cùng Kiếm Vương Minh giáp công Long Vũ Minh, đánh hậu phương của họ!
Phương Bích Hàm rướn cổ, hung hăng trừng Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi nằm mơ! Ngươi cho rằng bắt cóc hai chúng ta thì có thể buộc toàn bộ Thanh Hà Hội bán mạng cho ngươi? Ngươi quá ngây thơ, Thanh Hà Hội không thuộc về chúng ta, nó thuộc về tất cả huynh đệ tỷ muội! Nếu tiến công Long Vũ Minh thì về sau chúng ta sẽ không sống yên được, ngươi nghĩ mọi người đều là đồ ngốc sao?
Phương Hồng Hiên kiên cường nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đang mơ mộng viễn vông! Cho dù ngươi bóp nát ngón tay của ta thì chúng ta cũng sẽ không hy sinh tiền đồ của các huynh đệ Thanh Hà Hội!
Phương Bích Hàm càng duỗi cổ dài ra:
- Ca, nói đúng lắm! Lý Thiên Mệnh, chúng ta đến từ Thái Thanh Phương thị, tộc vương Phương Thái Thanh của chúng ta là Thiên Nguyên tông chủ của Thần Tông! Sau lưng chúng ta là toàn bộ thiên tài của Thái Thanh Phương thị, nếu ngươi dám ở đây động chúng ta, kế tiếp, ngươi hãy chờ chết di! Thân phận của chúng ta không phải chó mèo Nhân Nguyên tông gì đó, chúng ta là đệ tử Địa Nguyên!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Các ngươi kiên cường quá nhỉ?
- Ha ha!
Bọn họ cho rằng hăm dọa có hiệu quả, chỉ đáp lại bằng tiếng cười nhạt.
Phương Bích Hàm nói:
- Lý Thiên Mệnh, hôm nay ngươi làm gãy ngón tay của ca của ta, sau khi ra ngoài, con cháu Thái Thanh Phương thị ta nhất định làm chết ngươi. Ngươi là bèo không rể, dám ngông trong Thái Cổ Thần Tông, ngươi nghĩ mình là ai? Loại người như ngươi trăm phần trăm sẽ chết trong lặng lẽ, không ai thèm tìm xác chết!
Lý Thiên Mệnh sầm mặt xuống, nói:
- Đó là việc sau khi ra ngoài, chờ đi ra rồi tính. Hiện tại các ngươi không nghe lời, vậy đừng trách ta vô tình. Huỳnh Hỏa, thiến nam, lột đồ nữ, cho các đệ tử Thanh Hà Hội ngắm thân thể mềm mại của minh chủ của họ.
Nghe lời này, Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm thay đổi sắc mặt, đổi thành màu tím, người run rẩy.