Phương Bích Hàm hét chói tai:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi tồi tệ hạ đẳng đê tiện!
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Đa tạ khích lệ. Nhưng thân thể của các ngươi chỉ cho đệ tử Thanh Hà Hội ngắm, ta không thèm xem, sợ nổi mụt lẹo.
- Ôi, ta thích trò này, kích thích!
Mắt gà lửa tỏa sáng bay xuống, đôi mắt nhìn thẳng ba tấc dưới rốn của Phương Hồng Hiên, cười mờ ám nói:
- Đốt trụi ‘vật nhỏ’ này của ngươi, về sau ngươi là Phương công công. Đời người dài như vậy, về sau chỉ có thể nhìn mỹ nữ rơi lệ, tội nghiệp.
Phương Hồng Hiên trố mắt líu lưỡi.
Meow Meow chỉ vào Phương Bích Hàm, nói:
- Kê ca, lột nhỏ này trước đi, bằng hữu của ta muốn xem.
Huỳnh Hỏa cười xấu xa:
- Bằng hữu của ngươi? Là ngươi muốn xem chứ gì?
Phương Bích Hàm nổi da gà.
Lý Thiên Mệnh thúc giục:
- Mau lên, đừng lề mề.
- Được rồi!
Mắt thấy màn kịch hay ho nhất năm sắp trình diễn.
Phương Hồng Hiên chảy ra giọt lệ khuất phục:
- A! Ta thua, ta nhận thua, xin đừng làm như vậy, Lý Thiên Mệnh, ta xin ngươi!
Phương Bích Hàm vừa rướn cổ ra bây giờ rụt về.
Nếu bị lột sạch tại đây, cho mấy vạn người xem thì khó chịu còn hơn chết.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ha ha, ngay từ đầu ngoan ngoãn như vậy có phải được không, vừa rồi còn nói hùng dũng lắm, khiến ta suýt chút cho rằng ngươi thật sự thà chết chứ không chịu khuất phục.
Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm xấu hổ cúi đầu.
Lý Thiên Mệnh hỏi Phương Hồng Hiên:
- Thứ này quan trọng hơn ngón tay?
Phương Hồng Hiên đỏ mặt nói:
- Ta là nam đinh ba đời đơn truyền!
- Được rồi được rồi, hôm nay ngoan lắm, ta chúc nhà các ngươi con cháu đầy đàn.
Lý Thiên Mệnh vốn không muốn làm nhục bọn họ, chỉ hù dọa một chút thôi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Kế tiếp phải xem các ngươi.
Phương Hồng Hiên bức bối muốn chết, nhưng vì nối dòng dõi, gã nhịn.
Cái gọi là tiền đồ của huynh đệ chỉ là nói cho hay, bây giờ nhận thua thì Phương Hồng Hiên lập tức hạ đạt mệnh lệnh:
- Toàn thể huynh đệ Thanh Hà Hội, tạm rút quân, rút ra Ngân Hà Cốc!
Phương Bích Hàm ra lệnh:
- Rút quân!
Giọng của hai người rất dễ nhận ra, cộng thêm hai con phượng hoàng dùng thần thông truyền chiến lệnh thay chủ nhân, trong Ngân Hà Cốc, đệ tử Thanh Hà Hội đang chém giết buộc phải rút ra.
- Tại sao rút đi?
- Ai biết?
- Bên kia dường như đang nói chuyện này, qua hỏi thử.
- Cái gì?! Hai vị minh chủ bị bắt cóc!
- Ai làm?
- Kiếm Vương Minh, Lý Thiên Mệnh!
- Thằng đó là ai?
- Ai biết đâu.
- Đoán từ cái tên thì là tên ngu rồi.
Bọn họ vừa rút ra, chiến lệnh lại truyền đến.
Giọng của Phương Hồng Hiên lại vang lên:
- Toàn thể Thanh Hà Hội, kế hoạch thay đổi, chúng ta và Kiếm Vương Minh mới là minh hữu thật sự, thời cơ một hơi đánh tan Long Vũ Minh đã đến, giết!
- Đầu óc có hố hay sao? Lúc thì liên hợp với Kiếm Vương Minh, lúc thì bắt tay với Long Vũ Minh, bây giờ lại hợp tác với Kiếm Vương Minh, rốt cuộc ta nên đánh với ai?
- Đừng nói lung tung, ngươi làm sao đoán được trí tuệ của minh chủ? Nếu bị ngươi đoán ra thì sao gọi là mưu kế nữa?
- Sao ta nghe nói minh chủ bị bắt cóc mà?
- Không biết, đừng tin tưởng mấy tin đồn bậy bạ trên chiến trường, không chừng là quân địch trà trộn vào tung tin bậy, dao động lòng quân của chúng ta!
Trong vô số nghị luận và đối thoại, Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm thật sự khiến toàn bộ Thanh Hà Hội rút ra, quay đầu giết hướng Long Vũ Minh ở phía nam.
Tuy rằng có rất nhiều người khó hiểu, lòng rối bời, nhưng bọn họ dù sao là đệ tử liên minh, không thể so sánh với quân đoàn thật sự huấn luyện có trật tự.
Về truyền đạt chiến lệnh, bọn họ toàn dựa vào minh chủ hét to, các đệ tử chỉ có thể nghe đại khái, tóm lại xem mấy người khác đánh ai thì mình đánh kẻ đó, vậy là không sai được.
- Các huynh đệ, cơ hội nghìn năm một thuở kéo Long Vũ Minh xuống ngựa đã tới!
Phương Hồng Hiên lại cổ động:
- Huynh đệ tỷ muội của Thanh Hà Hội, hãy theo Phương Hồng Hiên này đảo điên lịch sử, sáng tạo huy hoàng của Thanh Hà Hội chúng ta, khiến tông môn nhìn chúng ta với cặp mắt khác!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi giỏi kích động người ta hăng máu nhỉ?
Phương Hồng Hiên tự tin nói:
- Đây là bản thân tu dưỡng của minh chủ!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Được được, người trẻ tuổi cố gắng làm, tuyệt đối con cháu đầy đàn.
- . . .
Cứ như thế . . .
Đa số người Thanh Hà Hội không hiểu ra sao đi theo Phương Hồng Hiên thống lĩnh quay quanh ngọn núi hai bên Ngân Hà Cốc, từ bắc hướng nam, xung phong về phía hậu phương của Long Vũ Minh.
. . .
Ngân Hà Cốc, Kiếm Vương Minh.
Trận chiến tử thủ, đánh cho đệ tử Kiếm Vương Minh sôi trào máu nóng.
Con người sống trên đời, với lứa tuổi như bọn họ kiến thức còn hạn hẹp.
Bọn họ không cần băn khoăn tiền đồ sống chết, đánh một trận kề vai chiến đấu, cùng sống cùng chết là đủ rồi. Con người luôn cần đuổi theo một vài thứ ngoài sinh mệnh và tiền đồ.
Các đệ tử của Kiếm Vương Minh cầm kiếm tử chiến, vạn người một lòng, hôm nay tử chiến đến cùng, khiến bọn họ học được thủ vững, dũng cảm.
Đây là kinh nghiệm quý giá của cuộc đời, mỗi ý tưởng của người trẻ tuổi đều sẽ ảnh hưởng cả đời mình.
- Bảo vệ, không cần nhận thua!
- Cho bọn họ nhìn kỹ chúng ta là ai!
- Cho dù Long Vũ Minh là một con rồng thì hôm nay phải nhổ răng của nó xuống!
- Đánh bại một tên lấy lại vốn gốc, đánh bại hai tên là lời to!
Nơi đây là chiến trường phía nam.
Đệ tử ở đây còn chưa biết chiến trường phương bắc đã trống rỗng.
- Có chuyện gì?
Kiếm Tuyết Nghi đang chém giết ở chiến trường phương nam, ngay sau đó, Triệu Nhất Tuyệt mang theo đội ngũ ở chiến trường phương bắc vội vàng gia nhập.
Sắc mặt của Triệu Nhất Tuyệt hơi kỳ lạ, nửa vui nửa buồn, có chút thoải mái, có chút buồn bực, khó hiểu:
- Minh chủ, có biến hóa.
Kiếm Tuyết Nghi vội vàng rút ra chiến trường, hỏi dồn:
- Biến hóa gì?
Triệu Nhất Tuyệt trả lời:
- Thanh Hà Hội bỗng nhiên rút lui!
Mắt Kiếm Tuyết Nghi sáng rực:
- Ngươi không đùa chứ?
Triệu Nhất Tuyệt đáp:
- Không.
Mấy đường chủ, mấy chục đà chủ còn ở bên cạnh bọn họ, tình huống hiện giờ tốt hơn nhiều, bọn họ thoải mái hơn.
Kiếm Tuyết Nghi không tin tưởng:
- Thanh Hà Hội lúc này rút lui, không sợ sau khi Minh Hội Chiến kết thúc Long Vũ Minh sẽ tính sổ với bọn họ? Hai tên hèn đó có lá gan to đến vậy sao?
Triệu Nhất Tuyệt cúi đầu nói:
- Ta nghe gián điệp báo rằng nói bọn họ rút lui là có nguyên nhân.
Đám người xúm lại:
- Nguyên nhân gì?
- Bọn họ nói Lý Thiên Mệnh của Kiếm Vương Minh trong loạn quân đánh bại Phương Hồng Hiên và Phương Bích Hàm liên hợp lại, bắt cóc hai người, buộc bọn họ phải rút quân.
- Lý Thiên Mệnh?!
Kiếm Tuyết Nghi giật mình ngẩn ra, lắc đầu cười nói:
- Vớ vẩn, hắn không có bản lĩnh đó.
- Đúng rồi, sao có thể là hắn được?
Kiếm Tuyết Nghi khẳng định:
- Trừ Hiên Viên Vũ Phong ra, không ai có thể đánh bại huynh muội Phương Hồng Hiên hợp sức. Hơn nữa làm được chuyện này ngay trong đại bản doanh của đối phương, Hiên Viên Vũ Phong cũng không thể làm được. Phỏng chừng nhóm Phương Hồng Hiên gan to bằng trời, muốn thừa dịp bỏ chạy, an toàn rút lui, lấy đệ nhất Minh Hội Chiến.
- Minh chủ, ban đầu ta cũng cho rằng như vậy. Nhưng có ít nhất hai mươi gián điệp đều nói như vậy, thậm chí có hai người nói đã thấy tận mắt. Ngoài ra, mười mấy đệ tử Thanh Hà Hội bị chúng ta bắt được đều nghe nói chuyện này. Thậm chí . . .
Kiếm Tuyết Nghi kinh ngạc hỏi:
- Thậm chí cái gì?
Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, trong một chốc vẫn không muốn tin tưởng.
Dù sao, chuyện này thao tác khó khăn, thật sự quá cao!
Giọng Triệu Nhất Tuyệt khàn khàn nói:
- Thậm chí, Lý Thiên Mệnh bắt cóc huynh muội Phương Hồng Hiên, điều khiển Thanh Hà Hội, đang mang Thanh Hà Hội nam hạ, muốn tiến công hậu phương Long Vũ Minh!
Lúc trước Triệu Nhất Tuyệt hơi coi thường Lý Thiên Mệnh, nhưng bây giờ gã phải giải thích mọi chuyện cho nhóm Kiếm Tuyết Nghi, cảm giác này cực kỳ lúng túng.
Đây là tia sáng hy vọng sinh ra trong cảnh tuyệt đối của Kiếm Vương Minh, Triệu Nhất Tuyệt ngược lại không đến mức đố kị, ít nhất trong lòng rất vui vẻ, nhưng thật sự lúng túng.