- Việc này đơn giản, bay lên trên xem hướng đi của Thanh Hà Hội liền biết!
Kiếm Tuyết Nghi lười đứng đây cãi cọ, nàng xông lên bên trên Ngân Hà Cốc, đứng trên núi cao nhìn xuống dưới.
Trong tầm nhìn của Kiếm Tuyết Nghi, bốn vạn người Thanh Hà Hội không chạy trốn.
Phương hướng bọn họ tiến lên quả nhiên là Long Vũ Minh.
Mắt Kiếm Tuyết Nghi tỏa sáng, không kiềm được nói tục:
- Ôi đệt, thần kỳ thế? Đây thật sự là Lý Thiên Mệnh làm? Trong lòng lão tử như có nai con chạy loạn!
Nàng vội vàng trở về, nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng hốt.
Kiếm Tuyết Nghi từng xem chiến đấu giữa Lý Thiên Mệnh và Cố Thanh Dao, Lý Thiên Mệnh lúc ấy rõ ràng là dốc hết sức ứng phó, với thực lực lúc đó của hắn hoàn toàn không thể làm được hành động vĩ đại giống như hôm nay.
Nàng vội vàng trở về, mọi người sốt ruột hỏi trạng huống.
Kiếm Tuyết Nghi hưng phấn nói:
- Thanh Hà Hội thật sự đi hướng nam, không tới một khắc đồng hồ sau bọn họ và Long Vũ Minh sẽ đụng độ, khi bọn họ thật sự tiến công Long Vũ Minh thì sẽ là cơ hội tốt nhất cho chúng ta phản kích!
Mọi người vui sướng bất ngờ hỏi:
- Thật không minh chủ? Thật sự là Lý Thiên Mệnh làm?
Đây đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Kiếm Tuyết Nghi cười to bảo:
- Không biết nữa, hiện tại còn chưa thể xác định. Nhưng làm lão tử sôi trào máu nóng.
Kiếm Tuyết Nghi không kiêng dè cái gì, hô lớn gọi nhỏ, thân thể cao kiều, vẻ đẹp mềm mại đó đặc biệt động lòng người.
- Minh chủ, chú ý hình tượng giùm.
- Được rồi, khụ khụ!
Cơ hội tốt như vậy xuất hiện, nàng nhất định phải làm tốt bố trí phản kích.
Ngay sau đó, một đường chủ tên Tiền Phong từ chiến trường Long Vũ Minh trở về.
Hiện giờ người của Kiếm Vương Minh đều co cụm ở phía nam, người của Long Vũ Minh chỉ có một số người ùa vào, cho nên chiến trường phía nam phòng thủ kiên cố.
Kiếm Tuyết Nghi hỏi:
- Có chuyện gì à?
Tiền Phong nói:
- Minh chủ, ta mới bắt giữ một chấp sự của Long Vũ Minh, hỏi ra một việc kỳ lạ từ miệng của hắn.
- Việc gì?
Tiền Phong đáp:
- Hắn nói từ ngày Minh Hội Chiến bắt đầu Lý Thiên Mệnh đã đi theo Long Vũ Minh bọn họ, chuyên môn đánh bại thám báo của họ, thậm chí giết hai đường chủ Cố Thiểu Vũ và Hiên Viên Cương Cương. Mãi đến hôm nay mới thôi, Long Vũ Minh tổn thất mười phần trăm đều do một mình hắn làm! Nếu không phải hắn chặn giết thám báo, làm rối tiết tấu của Long Vũ Minh thì Long Vũ Minh đã sớm là đệ nhất.
Hiện trường rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Kiếm Tuyết Nghi xoe tròn mắt hình trái tim, thoáng chốc thành người hâm mộ:
- Ôi, anh hùng xuất hiện!
- Thật sự là hắn?
- Quá dữ dội, một người mà phá Long Vũ Minh ra nông nỗi này, còn một mình lao vào Thanh Hà Hội, bắt giữ minh chủ của họ, buộc bọn họ tiến công Long Vũ Minh?
- Ôi đệt, đúng là một vị thần kỳ.
Mỗi người đều lộ nét mặt thán phục.
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Mau, điều tra cho ta!
- Điều tra cái gì?
- Điều tra Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu có phải là tình lữ không!
- Minh chủ, người muốn làm gì?
Kiếm Tuyết Nghi cười tươi:
- Giơ đao cướp yêu chứ gì.
Tiền Phong nói:
- Minh chủ thật nóng bỏng, nếu người làm như vậy thì toàn thể đệ tử Kiếm Vương Minh sẽ đau lòng tuyệt vọng.
Kiếm Tuyết Nghi khí thế ngất trời nói:
- Ha ha, giỡn thôi. Nhưng mọi người nghe kỹ đây, người ta đã sáng tạo cơ hội tốt như vậy cho chúng ta, tuyệt đối không thể lãng phí. Toàn thể nghe lệnh, lập tức đi chuẩn bị, cùng Thanh Hà Hội vây giết Long Vũ Minh!
Triệu Nhất Tuyệt nói:
- Minh chủ, thật ra chúng ta có thể lựa chọn an toàn rút lui, để bọn họ lưỡng bại câu thương, vậy thì nắm chắc đệ nhất rồi.
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Không được, làm người không thể như vậy.
Triệu Nhất Tuyệt nghiêm túc phân tích:
- Tại sao không được? Long Vũ Minh cũng không yếu, giáp công kiểu này thì chúng ta cũng sẽ tổn thất lớn, ai thua ai thắng đều chưa biết. Nhưng nếu chúng ta rời đi, để bọn họ đấu với nhau thì chúng ta được đệ nhất là cái chắc.
Kiếm Tuyết Nghi nghiêm túc nói:
- Ta nói không được là không được.
- Tại sao?
- Ta cảm giác Lý Thiên Mệnh muốn làm thịt Long Vũ Minh.
Triệu Nhất Tuyệt châm chọc nói:
- Minh chủ, tiền đồ của các huynh đệ quan trọng hơn chứ?
Hai người tranh luận, đám người đều trầm mặc.
Kiếm Tuyết Nghi trầm giọng nói:
- Tiền đồ và nhiệt huyết, có trách nhiệm, trượng nghĩa đều quan trọng! Không có hắn thì chúng ta căn bản sẽ không có cơ hội phản kích, làm tôn tử ở trước mặt Long Vũ Minh lâu rồi, ta không muốn làm nữa, ngươi vừa lòng với lý do này chưa?
Triệu Nhất Tuyệt nói:
- Ừ, người giỏi ăn nói, người nói có đạo lý.
Tiền Phong nói:
- Phó minh chủ, đừng cãi nữa, ta ủng hộ minh chủ.
Một đường chủ khác nói:
- Ta ủng hộ!
- Ta ủng hộ!
Triệu Nhất Tuyệt cắn răng, trong lòng rất khó chịu.
Ngay sau đó . . .
Một bóng người kéo xiềng xích ánh sao từ phía trên nhảy xuống.
Đúng là Lý Thiên Mệnh.
Hắn cột hai người Phương Hồng Hiên đi tới trước mắt mọi người, trợn to mắt hỏi:
- Đều đứng ở đây làm gì? Cơ hội tốt, chuẩn bị phản kích đi chứ!
Mọi người ngơ ngẩn nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Làm gì? Chưa thấy nhan sắc tuấn tú như vậy à?
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Đẹp trai hú hồn, đẹp đến mức này, ngươi thật là súc vật!
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Nàng đang chửi hay khen vậy?
Mắt Kiếm Tuyết Nghi đỏ hoe nói:
- Khen đấy chứ, nếu không có ngươi, lần này ta làm ra sai sót lớn như vậy, sau khi trở về chắc chắn sẽ khóc chết.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Vậy ta thương lượng một việc với nàng.
- Nói.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta muốn làm minh chủ, làm một khoảng thời gian thì tốt rồi, nàng tạm lùi làm phó, chốc nữa ta trả lại cho.
Trường hợp lại lần nữa tĩnh mịch.
Trực tiếp đòi làm minh chủ, hơi bị dữ dội.
Nói thật lòng, Kiếm Vương Minh là một tay Kiếm Tuyết Nghi tạo dựng lên, mọi người thói quen theo nàng thống lĩnh.
Triệu Nhất Tuyệt cười khẩy nói:
- Không được! Ngươi đã lộ đuôi sói rồi chứ gì!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khép mõm lại, không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Kiếm Tuyết Nghi ngăn lại Triệu Nhất Tuyệt định nói tiếp, hỏi Lý Thiên Mệnh:
- Nói cho tỷ tỷ nghe, mục đích của ngươi là . . .?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ta muốn đi Thiên Nguyên Đỉnh, đây là mục tiêu của ta. Cho nên ta phải khiến Kiếm Vương Minh leo lên đệ nhất. Nàng yên tâm, mấy việc ra lệnh thuộc về nàng, ta chỉ kiếm cái tên, xong việc trả lại cho nàng.
Kiếm Tuyết Nghi khảng khái vung tay lên, quyết định chuyện này:
- Có thể, quyết định vậy đi, minh chủ đại nhân! Vừa rồi ta hơi do dự chủ yếu vì sợ các huynh đệ tỷ muội khác không thể tiếp thụ ngươi, nhưng ngươi chỉ lăn lộn cái tên thì tùy ý.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Tỷ, tỷ đúng là một người sảng khoái.
Kiếm Tuyết Nghi đỏ mặt nói:
- Thiên Mệnh, ta hỏi ngươi một vấn đề.
- Cứ hỏi.
- Ngươi muốn cùng ta chôn chung không?
- Ôi mợ!
Đây là lời tỏ tình sến sền sệt sao? Thật trực tiếp!
Lý Thiên Mệnh đỏ mặt nói:
- Tỷ, ta có người mình thích.
Kiếm Tuyết Nghi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt lắm, biến sang một bên, đừng khoe đẹp trai trước mặt ta, phu quân như ý nhà người khác, đáng ghét!