Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 901 - Chương 901 - Cuộc Chiến Của Ba Quân

Chương 901 - Cuộc chiến của ba quân
Chương 901 - Cuộc chiến của ba quân

- Được rồi, tặng hai người này cho các ngươi điều khiển, ta đi đây. Nhớ lập tức phản kích, đừng chậm trễ thời gian.

Lý Thiên Mệnh giao hai người Phương Hồng Hiên cho bọn họ khống chế.

- Ngươi đi đâu vậy, minh chủ?

- Đã là minh chủ thì ta đương nhiên muốn đi . . . hạ gục minh chủ của quân địch!

- Lại khoe mẽ? Coi chừng Hiên Viên Vũ Phong đánh rụng răng của ngươi.

- Vậy thì ta bóp bể trứng của hắn!

Lý Thiên Mệnh vươn tay bóp không khí, nét mặt hung ác.

- Ha ha!

Mọi người cười to.

Mọi người nhớ đây là lời Kiếm Tuyết Nghi nói lúc bọn họ mới gặp Lý Thiên Mệnh.

. . .

Nhất Nguyên chiến trường, trong một phòng riêng.

- Phương Tinh Khuyết, ngươi đã thấy rõ chứ?!

Trong căn phòng rộng rãi mà trang nhã này có thị giác tốt nhất Minh Hội Chiến.

Một đám người trẻ tuổi của Thái Thanh Phương thị tụ tập tại nơi này, đại khái có hơn ba mươi người, ai nấy đều là rồng phượng trong cõi người.

Chính giữa đoàn người có một người trẻ tuổi mặc trường bào sặc sỡ, mái tóc dài nhiều màu như cầu vồng, cực kỳ bắt mắt trong nhóm người.

Người này ngồi trên ghế, hai chân gác lên tay vịn, đang cắn hạt đậu nhỏ màu đen, cắn một cái ăn một cái, tiếng rôm rốp không ngừng.

Dưới mái tóc bảy sắc là đôi mắt ti hí, nhưng tia nhìn sắc bén.

Mắt của gã nhìn chằm chằm thiếu niên tóc trắng trong ảo cảnh chiến trường, lấp lóe tia hung ác.

- Ta không mù, sao không thấy được?

Phương Tinh Khuyết phun mảnh nhỏ đậu đen ra, dính vào lưng một đệ tử Thái Thanh Phương thị ở đằng trước, người kia cúi đầu, không có phản ứng gì.

Hơn ba mươi người trẻ tuổi Thái Thanh Phương thị có mặt đều lộ vẻ khó chịu.

- Người này dám trêu đùa người của Thái Thanh Phương thị chúng ta trong trường hợp như thế này, rõ là không nể mặt chúng ta. Tuy Minh Hội Chiến là việc của Nhân Nguyên tông, nhưng trước kia người ta làm việc nên nể tình thì vẫn nể nang, tuyệt đối không làm gì quá khó xem, dù sao chúng ta đến xem xiếc khỉ chứ không phải tìm buồn bực, xem mà khó chịu thì xem làm gì? Nên điều tra chi tiết, rồi sau đó . . .

Phương Tinh Khuyết lườm người nói chuyện:

- Điều tra cái gì?

- Chi tiết.

- Điều tra bà nội ngươi!

Phương Tinh Khuyết ném đậu đen vào mặt người đó, nói:

- Chờ Minh Hội Chiến kết thúc, trong vòng ba ngày làm thịt kẻ này cho ta, có kiểu nào thảm nhất thì cho hắn chết kiểu đó. Nếu hắn sống lâu hơn ba ngày thì ngươi đi chết di! Đệt! Ở đâu ra làm việc không có suy nghĩ, khi dễ người của Thái Thanh Phương thị ta, tưởng Thái Cổ Thần Tông không có nhân vật như Phương Tinh Khuyết này à?

Chỗ ngồi bên cạnh, một nữ nhân áo xanh trong trẻo lạnh lùng nói:

- Tinh Khuyết, điều tra một chút sẽ bảo hiểm hơn.

Phương Tinh Khuyết dựa vào lưng ghế, gác chân lên:

- Ha ha, điều tra? Ta hỏi ngươi, nãi nãi của ta là ai?

- Thị Thần Điện Chủ.

- Phụ thân của ta là ai?

- Thiên Nguyên tông chủ!

- Nghe hiểu chưa? Phương Tinh Khuyết này là vua của Thái Cổ Thần Tông, điều tra cái khỉ gì!

- Rõ!

. . .

Một góc tối chiến trường, có hai bóng người đứng song song.

Hiên Viên Mộc Tuyết chớp chớp mắt hỏi:

- Vũ Hành ca ca, bây giờ nói thế nào nhỉ?

- Có chút bản lĩnh, xem tiếp đã.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Ta cảm giác người này tuy rằng cảnh giới thấp, nhưng sau khi vào Thần Tông thì như cá gặp nước, đang nhanh chóng mãnh liệt tăng lên, ánh mắt của tôn thần quả nhiên không sai được.

- Chờ xem đi.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Vũ Hành ca ca, thật ra ta đề nghị ca ca đừng đối đầu với hắn, hắn là người tôn thần xem trọng, tôn thần thì là tín ngưỡng của ca ca. Ca ca nói đời này sống vì tôn thần, nhiệt huyết cả đời, nguyện chết vì tôn thần, cần gì nhìn chằm chằm người bên cạnh tôn thần, vậy chẳng phải là vi phạm hay sao?

Hiên Viên Vũ Hành trầm giọng nói:

- Mộc Tuyết, muội còn nhỏ, có thể đừng nói linh tinh được không?

- Biết rồi.

Hiên Viên Vũ Hành cười khẩy nói:

- Ngoài ra, nếu hắn đánh bại ca của muội thì muội còn có thể giữ tâm trạng như vậy không?

Hiên Viên Mộc Tuyết không nói chuyện.

Ánh mắt của Hiên Viên Vũ Hành càng lúc càng tối tăm:

- Xét cho cùng thì Thái Cổ Thần Vực là Thần Vực của Hiên Viên thị chúng ta, là thượng thần đệ nhất và tôn thần mở mang ra huy hoàng của Thái Cổ Thần Vực, chứ không phải Thái Thanh Phương thị, Thái Ất Kiếm tộc! Càng không phải người họ Lý gì đó, tôn thần là tôn thần của nhà chúng ta, dựa vào cái gì tôn thần muốn nâng đỡ một người ngoài?

Hiên Viên Mộc Tuyết cắn răng nói:

- Gắng giữ lòng bình thường rất khó sao?

- Rất khó, bởi vì chúng ta là Thái Cổ Hiên Viên thị, chúng ta từng là bá chủ tuyệt thế của Viêm Hoàng đại lục! Chúng ta từng chúa tể thiên hạ! Tôn thần trở về là lúc bộ tộc chúng ta lại chấp chưởng thiên địa, người của bất cứ dòng họ nào khác đều không nên có quan hệ!

Hiên Viên Mộc Tuyết cúi đầu nói:

- Vũ Hành ca ca, ta từng gặp tôn thần một lần.

- Muội thấy sao?

- Ta cảm thấy tôn thần hơi ấu trĩ.

- Do đâu mà muội nói vậy?

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Từ lời ăn tiếng nói thì không nhìn ra, là cảm giác thôi, khoảnh khắc trông thấy nàng ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy nàng là bạn cùng lứa, là cái loại tiểu tỷ muội có thể vui cười đùa giỡn, không phải loại thần cao cao tại thượng chỉ có thể ngước nhìn như trong cảm nhận của ta. Cảm giác là thứ rất kỳ lạ, nhưng nó mãnh liệt như vậy.

- Mộc Tuyết.

- Gì?

Hiên Viên Vũ Hành quay đầu, đôi mắt vàng vô cùng cứng rắn:

- Muội còn nói lời như vậy nữa thì ta giết.

- Biết.

. . .

Thánh địa Nhân Nguyên tông, Thiên Nhất Kiếm Các.

Bên ngoài kiếm các tạo hình sắc bén, một nam nhân trung niên cúi đầu nói:

- Tông chủ, Kiếm Băng Hà xin gặp.

Cửa lớn mở ra, Kiếm Vô Ý đi ra.

Kiếm Vô Ý hỏi:

- Chẳng phải ngươi đang chủ trì Minh Hội Chiến sao? Tìm ta làm cái gì?

Kiếm Băng Hà cúi đầu nói:

- Tông chủ, Minh Hội Chiến có một đệ tử tên Lý Thiên Mệnh sử dụng kiếm pháp, ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Ta đã từng nghiên cứu truyền thuyết về Lục Đạo Sinh Tử Kiếm của Lục Đạo Kiếm Thần, hắn sử dụng kiếm có gì đó giống với ảo diệu Lục Đạo Sinh Tử Kiếm được ghi trong sách cổ. Ta cho rằng tông chủ nên tự mình đi xem.

Kiếm Vô Ý khàn giọng hỏi:

- Hắn . . . đã dùng được?

- Cá nhân ta cảm thấy dường như có tiểu thành.

Bùm!

Một tiếng nổ vang, Kiếm Băng Hà ngước đầu lên, chỉ thấy Kiếm Vô Ý sắc mặt âm trầm bóp nát một cây cột đá trước cửa.

. . .

Ảo cảnh chiến trường.

Tiếng hét lanh lảnh của Kiếm Tuyết Nghi vang vọng chiến trường:

- Tất cả phản kích cho lão tử!

Đường chủ Tiền Phong cười nói:

- Minh chủ, hôm nay người hơi phấn khởi thì phải.

Thật ra mọi người đều biết, Lý Thiên Mệnh chỉ treo tên, minh chủ ở trong lòng họ vĩnh viễn là Kiếm Tuyết Nghi.

Kiếm Tuyết Nghi tức giận nói:

- Ta thất tình, hic hic, rất khó chịu, ta muốn đánh người

Tiền Phong cười trêu:

- Minh chủ, đừng bậy bạ, người còn chưa lên xe mà thất tình cái gì. Nói theo kiểu của người thì toàn thể đệ tử nam của Kiếm Vương Minh chúng ta mỗi ngày đều thất tình.

- Ngậm miệng!

Tiền Phong vui vẻ nói:

- Hay là minh chủ suy xét ta thử? Ta có nhà có đất, chẳng những đủ cho chúng ta chôn chung, còn đủ chỗ cho thú bản mệnh của chúng ta cùng chôn.

- Nói thêm câu nữa sẽ bóp bể trứng của ngươi!

Tiền Phong cuống quýt bỏ chạy:

- Ôi mợ, minh chủ, tha cho tiểu nhân một con đường sống!

Dưới hiệu lệnh của Kiếm Tuyết Nghi, Kiếm Vương Minh đã biết tình hình chiến đấu hiện giờ, Lý Thiên Mệnh đột nhiên xuất hiện đã đốt cháy lửa chiến trong bọn họ.

Rất hiển nhiên, bị đánh lâu như vậy, trong lòng mọi người đều có cơn tức, nếu lúc này rút quân để giữ đệ nhất thì rất nhiều người đều sẽ khó chịu.

Làm như vậy mà được đệ nhất thì rất nhục.

Kiếm Tuyết Nghi lớn tiếng tuyên bố, nàng tự nói rồi tự cảm động:

- Các vị Kiếm Vương Minh, thanh xuân nhiệt huyết thì nên khiêu chiến quyền uy, phá vỡ cách cục, đảo điên lịch sử, sáng tạo kỳ tích! Trận chiến hôm nay, chỉ cầu khi chúng ta tuổi già có thể nhớ lại chúng ta từng bất khuất tử chiến, ngang nhiên không sợ vì ước mơ của mình!

Đệ tử Kiếm Vương Minh nghe xong nét mặt kỳ lạ.

- Bé minh chủ lại hô hào khẩu hiệu tự cảm động chính mình.

Bọn họ thờ ơ.

Ngay sau đó, Tiền Phong lớn tiếng nói:

- Ai đánh bại một trăm người Long Vũ Minh sẽ được thưởng một cái yếm bên người của minh chủ!

- Ôi mợ!!

Toàn thể Kiếm Vương Minh điên cuồng.

Kiếm Tuyết Nghi ngây ra.

Tiền Phong cười to bảo:

- Minh chủ, về sau đừng hô khẩu hiệu, lấy yếm ra huơ, chúng ta tuyệt đối ngay tại chỗ cuồng hóa, bắt dược kẻ nào liền đánh tên đó.

- Tiền Phong, đồ tôn tử, tức chết nãi nãi của ngươi, không được chạy!

Mặt Kiếm Tuyết Nghi đỏ rần, càng thêm say lòng người.

Bình Luận (0)
Comment