Oong!
Thái Nhất Tháp xuất hiện.
Linh hồn kiếp phó vào Thái Nhất Tháp, Thái Nhất Tháp nhanh chóng mở rộng, bay trên trời.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trấn tên đó cho ta!
Ầm ầm!
Thái Nhất Tháp bay nhanh tới trước, đụng về phía Hiên Viên Thương Thương bắn ám khí.
Nó cũng là một phần thực lực của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ba con phượng hoàng của hắn đều có lực lượng Sinh Kiếp nhất định, cảnh giới cao hơn các ngươi rất nhiều, có tin tưởng không?
- Đánh chúng nó!
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Vậy được, so tài đi, xem ai giải quyết được trước thì ta sẽ kêu kẻ đó là ca trong ba ngày!
- A?!
Gà con, mèo mun, bé rùa bự thoáng chốc điên cuồng.
Quả nhiên, chúng nó không chịu nổi kích động.
Vì hưởng thụ xưng hô được Lý Thiên Mệnh gọi ca ba ngày, chúng nó điên rồi.
- Giết!
Huỳnh Hỏa khôn nhất, nó theo dõi con Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng, con phượng hoàng này tuy có nhiều đốm sao nhất nhưng dù gì thuộc tính là hỏa, nó căn bản không sợ hãi.
- Ngươi là cái gì vậy? Gà hay chim lông tạp?
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng cao cao tại thượng, toàn thân cao quý vô cùng, nó nhìn Huỳnh Hỏa bằng ánh mắt khinh thường, hoàn toàn không hiểu con vật nhỏ bé này tại sao dám đấu khí dâng trào xông lên?
Huỳnh Hỏa nổi khùng lên:
- Ngươi nói lão tử là chim lông tạp? Ngươi mất trứng rồi!
Oong!
Thi triển Luyện Ngục Hỏa Ảnh.
Trong phút chốc, hàng vạn Hỏa Ảnh che trời lấp đất.
- Ha ha!
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng lạnh lùng cười, thi triển thần thông Bạch Nhật Diễm Hỏa.
Ầm ầm!
Lửa nóng cháy lan tràn, hình thành mặt trời to lớn lăn đi, một đường cắn nuốt, hấp thu hết Luyện Ngục Hỏa Ảnh của Huỳnh Hỏa.
Đối phương cười lớn:
- Ngươi chết đi!
Vèo!
Một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên vọt ra.
- Nhóc, xem kiếm!
Kiếm của Huỳnh Hỏa như cái bóng, một kiếm bùng nổ.
Thông Thiên cương khí, xuyên thấu.
Phập!
Một kiếm xuyên qua.
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, bụng của nó bị đâm xuyên, đau đớn toàn thân co giật.
- Không . . . không thể nào!
Một con chim lông tạp thôi mà? Cho dù có bốn trăm đốm sao, nhưng cảnh giới của nó sẽ không quá cao.
- Ngươi biến cho ta!
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng lại thi triển thần thông Diệc Hỏa trận.
Oong!
Bốn vòng xoáy lửa ập đến, Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng bay lên cao.
Nhưng . . . đối thủ đâu rồi?
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng cúi đầu nhìn.
Nó giật mình ngây người.
Con chim lông tạp từ miệng vết thương của nó chui vào trong thân thể.
Khoảnh khắc đó, Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng có linh cảm không may.
- Kê gia này ghét nhất là kẻ khinh thường ta, ngươi tiêu rồi!
Đây là giọng nói của Huỳnh Hỏa phát ra từ bụng Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng.
Giây sau.
Luyện Ngục Mệnh Hỏa nổ tung.
Phụt phụt!
Cùng với lửa trùng kích, từng luồng Thông Thiên cương khí xé rách thân thể của Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng, máu tươi tung tóe.
Ầm ầm!!
Một con Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng, mảnh xác vụn rớt xuống, không có cả cơ hội hét thảm.
Huỳnh Hỏa là một đối thủ tựa như ma quỷ, Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng đã khinh địch, dẫn đến chính mình không có cơ hội thi triển thực lực đã mất mạng.
Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng, chết trận!
Giây phút này, ngay cả Lý Thiên Mệnh đều ngẩn ngơ.
- Ta còn chưa kịp ra tay nữa?
Huỳnh Hỏa đã giết đối thủ?
Quả nhiên, bản tính của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ rất thô bạo.
Lý Thiên Mệnh nhìn qua, hai chiến trường khác tạm ổn, cái chết của Thập Lục Dực Hỏa Diễm Phượng khiến hai con phượng hoàng khác hoàng sợ tới mức gần chết, sau đó càng bừng bừng lửa giận, trong chiến đấu đánh nghiêm túc thì nhóm Meow Meow sẽ phải xoay sở hơi lâu.
- Gà bệnh, chán quá, Kê gia đi đồ long đây!
Huỳnh Hỏa lắc người, Mộc Thương Long và Hiên Viên Thương Thương đã sớm trợn mắt há hốc mồm, hốt hoảng chạy trốn.
Hiển nhiên, con chim lông tạp bốn trăm mười tám tinh này trở thành bá vương trên chiến trường, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Huỳnh Hỏa rời đi, Lý Thiên Mệnh phải trực tiếp hứng chịu cơn giận ngập trời của Phương Thần Ngự.
Mắt Phương Thần Ngự tóe lửa, trông lạnh lùng như sát thần:
- Một con thú bản mệnh chết trận tương đương với thực lực giảm xuống, thiên phú giảm xuống, đây là chuyện liên quan cả đời, cả đời!!!
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Điều ngươi nên chú ý không phải thực lực giảm xuống mà là mất đi người thân.
Phương Thần Ngự sát khí ngút trời:
- Ngươi đang dạy ta làm thánh mẫu, dùng đạo đức phán xét ta?!
- À, lỗi tại ta lắm miệng.
Lý Thiên Mệnh xác thực không có tư cách can thiệp vào chuyện người khác và thú bản mệnh ở chung như thế nào.
Hắn chỉ kiếm về phía Phương Thần Ngự, nói:
- Ngươi tự cho rằng có thể chúa tể cuộc đời của người khác, vậy phải chuẩn bị tinh thần trả cái giá đắt tương đương. Ngươi nói muốn đánh gãy tay chân của ta, giết thú bản mệnh của ta, bây giờ xin hỏi ngươi thấy mùi vị như thế nào?
Phương Thần Ngự giận dữ tấn công:
- Chờ khi ngươi thành phế nhân, run rẩy dưới chân của ta rồi hãy hỏi lại vấn đề này!!!
Bùm!
Khoảnh khắc Phương Thần Ngự ra tay, bên kia chiến trường, Lam Hoang thi triển thần thông mới Hồng Mông Ma Bàn, dùng chín tầng Quỳ Sơn sau lưng nó làm bánh xe, đụng Thâm Hải Minh Hoàng chìm xuống đáy nước, bị nghiền máu thịt nhầy nhụa, chết tại chỗ.
Phương Thần Ngự lòng như đao cắt!
Càng khó chịu là, một góc khác trên chiến trường, con Bát Trảo Thiên Vương Phượng cuối cùng của gã bị Meow Meow dùng thần thông oanh tạc miệng phun bọt mép, toàn thân co giật, hấp hối.
May mà Lý Thiên Mệnh khoát tay, nói:
- Meow Meow, chừa chút tiền vốn cho người ta đi, làm người phải chừa một đường để sau này còn gặp lại.
- Grừ!
Meow Meow thấy chán quá, xông lên trước một đường dài, chọn đại một chỗ, ngủ một giấc.
Mèo con chỉ cần lúc Lý Thiên Mệnh đi tiện tay nhặt nó lên là được.
Thoạt nhìn trận tranh phong này đã kết thúc.
Thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ gây động đất trong Nhị Nguyên chiến trường.
Nhưng mà!
Phương Thần Ngự lửa giận ngập trời, đã rơi vào trạng thái điên dại.
- Ta muốn giết ngươi! Ta thề, ta muốn khiến ngươi cầu sống không được, cầu chết không thể!
- Thật ra có thể không cần như vậy, ta làm như vậy coi như có qua có lại, giúp ngươi thực hiện suy nghĩ trong lòng. Ngươi muốn giết thú bản mệnh của người khác thì hãy tự mình nếm mùi đã, nếu không thì rất bất công, đúng không?
Sự thật thì Lý Thiên Mệnh không xui khiến nhóm Huỳnh Hỏa xuống tay giết, nhưng việc đã phát sinh, hắn không cảm thấy có gì sai.
Người ta truy sát, mắng chửi suốt chín ngày trời, mục đích không phải cùng Lý Thiên Mệnh uống trà tán gẫu.
- Đừng nói nữa!
Phương Thần Ngự rít gào xé lòng, một kiếm chém tới.
Chiến quyết Tử Kiếp Tam Cực Tuyệt Mệnh Kiếm!
Đệ nhất kiếm, Hỏa Nô Thí Kiếm.
Đệ nhị kiếm, Phong Cực Cuồng Kiếm.
Đệ tam kiếm, Thủy Dạng Nộ Kiếm.
Một kiếm này có ý chí của chiến quyết Tử Kiếp, đó là một kích tất sát, là đường kiếm sinh ra để giết người.
Tinh hoa của Tam Cực Tuyệt Mệnh Kiếm nằm ở chỗ hợp nhất ba đường kiếm tất sát.
Một loại kiếm đạo, ba loại biến hóa, trong một kiếm diễn sinh ra ba loại kiếm hoa chém xuống đầu Lý Thiên Mệnh.
Có kết giới Tinh Nguyên, Phương Thần Ngự không ngốc như thế, gã thấy thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh không có vẻ như là muốn hỗ trợ, gã muốn đánh gãy tay chân của hắn.
- Ta muốn ngươi nhận tội!!!
Phương Thần Ngự gầm lên.
Thật không hổ là nhi tử của điện chủ Thẩm Phán Điện, mở miệng đã bảo người khác có tội.
Đáng tiếc, gã đụng phải Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh dùng lực lượng Cổ Thánh Kim Thân dũng mãnh, tay cầm đôi Đông Hoàng Kiếm, trong lòng hắn bình tĩnh hơn ai hết.
- Lực lượng vĩnh viễn là chân lý.
Tất cả điều này là lý do tại sao Lý Thiên Mệnh không biết mệt mỏi đuổi theo cường đại.