Vèo!
Hai thanh kiếm, phân ra sống chết.
Kiếm quyết đệ nhất Viêm Hoàng: Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Hắn đã càng lúc càng quen thuộc.
Keng keng keng!
Kiếm ý kinh người, thân kiếm rung bần bật, mũi kiếm thẳng tắp xuyên qua, trong một kiếm, muôn vàn chúng sinh.
Chỉ có một mình Lý Thiên Mệnh, nhưng hắn như Đế Hoàng, có thiên quân vạn mã.
Một kiếm mạnh nhất vĩnh viễn là ý chí của kiếm.
Keng keng keng!
Liên tục ba kiếm giao phong, đều là Sinh Kiếm của Đông Hoàng Kiếm màu vàng, Sinh Chi Kiếm biến hóa không ngừng, vĩnh viễn không ngừng nghỉ!
Ba kiếm mà Phương Thần Ngự dồn hết sức lực vào đều bị Sinh Kiếm Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm nhẹ nhàng hóa giải, Lý Thiên Mệnh giống như là một bãi nước, dập tắt cơn giận của Phương Thần Ngự.
Giây sau, Đông Hoàng Kiếm màu đen xuyên thấu ra.
Vèo!
Khi kiếm đâm vào miệng Phương Thần Ngự thì bỗng ngừng.
Bởi vì kết giới Tinh Nguyên của đối phương hiện ra.
Nhưng Lục Đạo Sinh Tử Kiếm của Lý Thiên Mệnh khá mạnh mẽ, đã cắt nát đầu lưỡi của Phương Thần Ngự.
Mắt thấy sắp xuyên thủng đầu Phương Thần Ngự thì kết giới Tinh Nguyên bảo vệ một cái mạng của gã.
Bùm!
Kết giới Tinh Nguyên mang theo Phương Thần Ngự bị đẩy lùi mấy bước.
Mãi đến lúc này, Lý Thiên Mệnh mới nhẹ nhàng thu kiếm, hắn nhìn một thoáng qua, Hiên Viên Thương Thương cũng bị Huỳnh Hỏa đánh ra kết giới Tinh Nguyên, Ất Mộc Thương Long càng là bị đốt cháy rít gào thê thảm.
Tất cả chứng minh cuộc vây công của Phương Thần Ngự và Hiên Viên Thương Thương hoàn toàn tan tác.
Càng chứng minh rằng . . .
Lý Thiên Mệnh hiện tại, mặc kệ là chính hắn hay thú bản mệnh đều đứng trên đỉnh Địa Nguyên tông.
Phải công nhận, Nhị Nguyên chiến trường giờ phút này, một mảnh tĩnh mịch.
Phương Thần Ngự đánh thua trận, đầu lưỡi bị cắt đứt, hai con thú bản mệnh chết trận, thiên phú giảm mạnh, tiền đồ bị tổn hại nặng.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nhìn gã:
- Thấy thoải mái không?
- Ư ư ư!
Hai tay Phương Thần Ngự điên cuồng đánh đấm kết giới Tinh Nguyên, xoe tròn mắt, thù hận ngút trời.
Tiếc rằng gã không ra được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng gõ nữa, nếu không có kết giới Tinh Nguyên này thì ngươi đã là xác chết.
- Ư ư!
Phương Thần Ngự ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt sa sút, nhưng vẫn ác độc trừng Lý Thiên Mệnh.
- Ngươi muốn nói là phụ thân của ngươi sẽ báo thù cho ngươi?
Phương Thần Ngự không lên tiếng, gã mặc nhận.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Chờ xem đi. Hôm nay, chỉ là bắt đầu. Khuyên quân một câu: đừng trêu chọc ta.
Hắn cất bước rời đi, để lại Phương Thần Ngự tan nát cõi lòng.
. . .
Trên Nhị Nguyên chiến trường, mọi người nhìn thiếu niên tóc trắng đến gần hướng thị giác.
Đây là thị giác của Phương Sấu Ngọc, nghĩa là Lý Thiên Mệnh đang đến gần nàng.
Chớp mắt, Lý Thiên Mệnh đã đứng sát thị giác.
Thị giác rung mạnh, góc độ đổi thành nhìn lên, góc độ này trông Lý Thiên Mệnh cao cao tại thượng, mọi người nhìn khó chịu.
Điều này chứng minh Phương Sấu Ngọc quỳ xuống.
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh nói một câu với Phương Sấu Ngọc.
Người trên Nhị Nguyên chiến trường không nghe được giọng của Lý Thiên Mệnh, nhưng nhìn khuôn miệng hoàn toàn có thể đoán được hắn nói cái gì.
Trong một chốc, toàn trường ồn ào.
Bởi vì, hắn nói là:
- Nói cho Phương Tinh Khuyết, có ta ở, hắn không đi Phồn Tinh Trì được!
. . .
Nhị Nguyên chiến trường, mật thất cao nhất.
Hôm nay Phương Thái Thanh lại đến.
Nhưng người bên cạnh gã đã thay đổi.
Đó là một nam nhân mặc áo đen, mày kiếm mắt hổ, cả người không giận mà uy, chắp hai tay sau lưng, bước đi long hành hổ bộ, nhìn rất có uy nghiêm.
Người như vậy càng có khí thế Đế Hoàng hơn Phương Thái Thanh.
Dù vậy, gã vẫn đứng sau lưng Phương Thái Thanh, nghe theo Phương Thái Thanh.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Thần Vũ, cảm thụ như thế nào?
Thẩm Phán điện chủ Phương Thần Vũ đáp, ánh mắt bình tĩnh không có vẻ gì là tức giận:
- Thần Ngự bị phế một nửa, tương lai từng thỏa sức tưởng tượng đã tan thành mây khói.
Phương Thái Thanh nói:
- Sinh Tử Kiếp cảnh khó khăn sinh được hài tử, có hy vọng thành lương đống thì càng không dễ dàng, ta hiểu tâm trạng của ngươi.
Phương Thần Vũ thản nhiên nói:
- Đây là mệnh, oán không được. Ai biết Lý Thiên Mệnh có thể nổi lên đến mức độ này? Ánh mắt của tôn thần thật sắc sảo.
Phương Thái Thanh nói:
- Mấu chốt là Hiên Viên Đạo.
- Ý của tông chủ là sao?
Phương Thái Thanh nói:
- Tôn thần kêu hắn tặng Thiên Địa Kiếp Nguyên cấp ba cho Lý Thiên Mệnh, hắn đưa cấp bốn. Ngươi nói xem có phải hắn biết Tinh Khuyết và Lý Thiên Mệnh có mâu thuẫn, cố ý làm như vậy?
- Tám chín phần mười.
Phương Thái Thanh lạnh lùng cười:
- Ha ha, bắt đầu chơi trò tâm kế sao?
- Tông chủ định làm thế nào?
Phương Thái Thanh nói:
- Kêu người của chúng ta trong Trạm Tinh Điện nói với Tinh Khuyết, bảo hắn mang theo người của Thái Thanh Phương thị chúng ta giết sạch thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.
Mắt Phương Thần Vũ sáng ngời:
- Đúng rồi! Lý Thiên Mệnh là người của tôn thần, tôn thần không cho hắn xảy ra chuyện, kêu Kiếm Vô Ý che chở hắn. Nhưng ta nghe nói người của Kiếm Vô Ý bởi vì có kết giới Tinh Nguyên nên không thể vào Phồn Tinh chiến trường.
- Nếu đã là thù hận giữa người trẻ tuổi thì hãy để người trẻ tuổi giải quyết. Nếu tiểu tử này đã khởi đầu, giết thú bản mệnh, nếu hắn gieo nhân nào gặt quả ấy, chết hết thú bản mệnh thì tôn thần cũng không thể nói cái gì, đúng không?
Phương Thái Thanh nhìn hướng Phương Thần Vũ, nói:
- Đúng vậy! Thần Vũ, ngươi là huynh đệ ta, Hiên Viên Đạo ngáng chân quấy rối ta, liên lụy nhi tử của ngươi, ta phải trút giận cho ngươi.
- Tạ tông chủ.
. . .
Nhị Nguyên chiến trường, một góc khán đài tầng dưới cùng.
Triệu Nhất Tuyệt đệ tử Địa Nguyên co ro trên ghế, tiếng gào thét bốn phía khiến gã đờ đẫn.
- Thú bản mệnh của hắn quá mạnh.
- Đặc biệt là con chim nhỏ kia, e rằng mạnh còn hơn chính hắn.
- Phương Thần Ngự là đệ tử mạnh nhất Địa Nguyên tông, hắn đánh bại Phương Thần Ngự và Hiên Viên Thương Thương hợp sức, Lý Thiên Mệnh này mới vào Địa Nguyên tông, vừa qua hai mươi ngày thôi mà đã vô địch Địa Nguyên tông?
- Lúc trước trong Minh Hội Chiến Địa Nguyên tông, hắn quyết đấu với Hiên Viên Vũ Phong kém xa hiện tại.
- Người này rốt cuộc có bối cảnh gì?
Cơ hồ mỗi người đều nghị luận Lý Thiên Mệnh.
Triệu Nhất Tuyệt đã thấy rất rõ ràng, biểu hiện hôm nay của Lý Thiên Mệnh làm náo động Nhân Nguyên tông, Địa Nguyên tông.
Thậm chí trong đệ tử Thiên Nguyên, có nhiều người thảo luận hắn.
Triệu Nhất Tuyệt nhìn Kiếm Tuyết Nghi ngồi bên cạnh mình, nàng cùng mấy đệ tử nữ của Thái Ất Kiếm tộc hô to gọi nhỏ, thổi phồng Lý Thiên Mệnh lên tận trời.
Kiếm Tuyết Nghi rộng rãi nói:
- Đây là đệ của ta, chờ lần sau giới thiệu cho mọi người quen.
Các tỷ muội của nàng nói:
- Không được gạt người nhé, hôm nào tổ chức bữa tiệc, thân thiết với nhau.
Kiếm Tuyết Nghi nói:
- Làm thân thì được nhưng đừng mơ mộng, tiểu tử này đã là bông có chậu.
- Xì, đừng nói là ngươi nhé? Nếu là ngươi thì chúng ta cứ đào chân tường!
- Tiện nhân!
Kiếm Tuyết Nghi đùa giỡn với bọn họ.
- Ôi này, Tuyết Nghi hư, tay sờ chỗ nào vậy hả?
- Ha ha, to dữ.
Triệu Nhất Tuyệt nhìn mà khó chịu, gã theo đuổi nàng nhiều năm, mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi, nhưng Kiếm Tuyết Nghi không thích gã.