Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 941 - Chương 941 - Sóng Ngầm Hùng Dũng (Tt)

Chương 941 - Sóng ngầm hùng dũng (tt)
Chương 941 - Sóng ngầm hùng dũng (tt)

Kiếm Tuyết Nghi chơi mệt, đi tới hỏi:

- Thế nào? Chịu phục không?

Triệu Nhất Tuyệt cúi đầu nói:

- Chịu phục. Hôm nay chấn động tông môn, phong quang vô hạn, thanh danh lớn còn hơn lúc Minh Hội Chiến.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Ta không biết tại sao ngươi ganh tỵ người ta, hắn là người rất tốt.

Triệu Nhất Tuyệt nói:

- Ta biết.

Kiếm Tuyết Nghi ngồi xuống, vòng eo thon nhỏ, đường cong bốc lửa:

- Được, hiện tại hắn một bước lên trời, sẽ không so đo với ngươi.

Triệu Nhất Tuyệt bỗng nhiên hỏi:

- Nàng cảm thấy về sau hắn sẽ như thế nào?

- Thế nào cái gì?

- Danh ngạch Phồn Tinh Trì.

Kiếm Tuyết Nghi nói:

- Việc này rất khó. Phương Tinh Khuyết giở trò lưu manh, mấy trăm người tụ lại với nhau, dù là ba ngày cuối đếm ngược cũng không ai dám động hắn. Còn về Hiên Viên Mộc Tuyết, ta nghe người ta nói hình như nàng bước chân vào Tử Kiếp, có lực lượng Tử Kiếp. Trong Phồn Tinh chiến trường, e rằng không ai đấu lại nàng.

Triệu Nhất Tuyệt gật đầu:

- À.

Kiếm Tuyết Nghi lo âu nói:

- Nhưng hắn đắc tội nhi tử của điện chủ Thẩm Phán Điện, đây là nhân vật trung tâm bên cạnh Phương Tinh Khuyết, hơi khó giải quyết. Hắn còn ngay tại chỗ tuyên bố lời mạnh miệng.

Triệu Nhất Tuyệt nói:

- Đừng lo quá, không chừng hắn cũng có bối cảnh cứng rắn, chứ không thì dám đấu cứng với Phương Tinh Khuyết chẳng khác gì tìm chết.

- Đúng rồi, Phương Tinh Khuyết là kẻ kiêu căng, bốc đồng, ngang ngược, nhân phẩm rất tệ, hoành hành bá đạo. Nhưng tên này xác thực có thực lực, có thế lực.

Ai đều biết con cháu của Thái Thanh Phương thị rất kiêu ngạo, nhưng trưởng bối của bọn họ không hề muốn giáo dục.

Đây là con đường nổi lên của bọn họ, lúc trẻ tuổi thì bồng bột, sớm muộn gì cũng có lúc tỉnh táo lại.

Nhưng nếu lúc tuổi còn trẻ đã rụt rè nội liễm, e rằng không có cả cơ hội nổi lên.

. . .

Phồn Tinh chiến trường.

- Tinh Khuyết thiếu gia, Tinh Khuyết thiếu gia!

Phương Sấu Ngọc vội vàng, trên bộ váy hồng lấm lem vết bẩn, tóc rối xù, thoạt nhìn rất là chật vật.

Đội ngũ con cháu Thái Thanh Phương thị càng đông hơn, trước mắt đã được gần bốn trăm người.

Trong đoàn người, Phương Tinh Khuyết nghênh ngang đi đường, như bá vương, bên người không thiếu kẻ nịnh nọt.

Phương Tinh Khuyết hơi không kiên nhẫn trừng Phương Sấu Ngọc:

- Làm gì đấy? Ồn ào ầm ĩ, ra thể thống gì!

Liên tiếp truy sát Hiên Viên Mộc Tuyết thật lâu nhưng không có chút thu hoạch, trong lòng Phương Tinh Khuyết hơi ức chế, bởi vì gã biết chắc bên ngoài có người đang châm chọc chính mình.

Phương Sấu Ngọc rơi nước mắt giàn giụa nói:

- Tinh Khuyết thiếu gia, xảy ra chuyện!

Có người nói:

- Phải rồi, nàng cùng Thần Ngự đi đối phó Lý Thiên Mệnh mà?

Phương Tinh Khuyết cũng nhớ ra.

Trong đầu gã toàn là đệ nhất bảng Phồn Tinh, quên mất Lý Thiên Mệnh.

Phương Tinh Khuyết hỏi:

- Có gì nói mau, có phải Thần Ngự gặp đệ tử Thiên Nguyên?

- Không phải, hắn . . .

- Nói thẳng!

Giọng Phương Sấu Ngọc thê lương the thé nói:

- Thần Ngự thiếu gia, hắn bị Lý Thiên Mệnh đánh bại, còn chết hai con thú bản mệnh, đầu lưỡi cũng bị cắt, thảm lắm, hu hu!

Mấy trăm người vừa rồi còn nói giỡn, nghe câu này xong bỗng nhiên một mảnh tĩnh mịch, đều quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Phương Sấu Ngọc.

Phương Tinh Khuyết phì cười nói:

- Ngươi mắt mù hả?

Phương Sấu Ngọc nghiêm túc nói:

- Là thật, Lý Thiên Mệnh còn khiến ta chuyển lại một câu cho Tinh Khuyết thiếu gia.

Phương Tinh Khuyết khựng lại, ánh mắt dần dần âm u lạnh lẽo, không khí hạ thấp xuống không độ. Mọi người nhìn kỹ, chóp mũi của Phương Tinh Khuyết run nhè nhẹ, đây là điềm báo gã sắp nổi khùng lên.

Phương Sấu Ngọc cúi đầu, run run nói:

- Hắn nói, có Lý Thiên Mệnh là hắn ở thì ngươi đừng hòng lấy được danh ngạch Phồn Tinh Trì!

Nghe như lời nói đùa, nhưng không khí ở đây trầm lắng.

- Ngươi nói lại lần nữa?

- Hắn nói, có hắn ở, ngươi đừng hòng lấy được danh ngạch Phồn Tinh Trì . . .

- Tổ cha nó! Bà nội nó!

Phương Tinh Khuyết phun nước miếng xuống đất, gã bỗng sấn tới túm cổ áo Phương Sấu Ngọc, tát mặt nàng.

Bốp!

Phương Sấu Ngọc hét thảm một tiếng, tròng mắt suýt rớt ra.

Phương Tinh Khuyết hung tợn trừng Phương Sấu Ngọc:

- Uy hiếp ta?! Cảnh cáo ta? Ngươi là cái thá gì?

Phương Sấu Ngọc bị sợ tới mức hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch:

- Tinh Khuyết thiếu gia, ta . . . ta không phải Lý Thiên Mệnh, hu hu.

- Xéo!

Phương Tinh Khuyết ném Phương Sấu Ngọc ra ngoài.

Ngay sau đó, Phương Tinh Khuyết rút ra một thanh kiếm, bắt đầu chặt chém đá núi cây cối bốn phía, mọi người vội né tránh.

Bùm bùm bùm!

Mọi thứ xung quanh bị Phương Tinh Khuyết chém thành mảnh nhỏ.

Đám con cháu Thái Thanh Phương thị xanh mặt nhìn Phương Tinh Khuyết trút giận.

Phương Tinh Khuyết trừng mọi người:

- Từ khi nào ta bị một tên hề làm cho trở nên buồn cười như vậy?

Một đệ tử Thiên Nguyên nói:

- Tinh Khuyết, bình tĩnh một chút.

Bọn họ đều biết Phương Tinh Khuyết còn rất trẻ tuổi, tính khí nóng nảy.

- Được rồi, bình tĩnh, ta bình tĩnh.

Phương Tinh Khuyết hít sâu một hơi, nhưng con mắt đỏ rực.

Càng nghĩ càng giận!

- Tu vi của Thần Ngự không thấp, những sự thực này chứng minh người tên Lý Thiên Mệnh tiến bộ thực lực siêu nhanh.

Phương Tinh Khuyết cười khẩy nói:

- Nhanh thì sao? Ghê gớm hơn huyết mạch Thải Phượng của ta sao?

- Trước mắt thì thấy có vẻ đúng, nhưng không biết cách tu hành của hắn có mờ ám gì không.

Phương Tinh Khuyết siết chặt hai nắm tay:

- Vậy đừng nghĩ quá nhiều, người này chọc phiền ta, tạm gác Hiên Viên Mộc Tuyết qua một bên, ta đánh tàn hắn trước. Giết hai con thú bản mệnh của huynh đệ của ta? Vậy ta sẽ cho hắn làm phế vật trước!

Phương Tinh Khuyết túm Phương Sấu Ngọc lại:

- Ngươi còn có thể tìm được hắn?

Phương Sấu Ngọc đáp:

- Còn . . . còn được. Hắn nói sẽ không rửa Huyền Ngọc Phấn của ta, chờ ta mang ngươi tìm hắn.

Phương Tinh Khuyết lại muốn rít gào:

- Bà nội nó!

Bỗng có một nữ nhân váy cam đi tới, ngoắc Phương Tinh Khuyết lại:

- Tinh Khuyết, qua đây một chút.

- Vân tỷ.

Phương Tinh Khuyết kêu mấy người khác rời đi, để lại vài đệ tử Thiên Nguyên, bao gồm nữ nhân được gọi là Vân tỷ, có tổng cộng chín đệ tử Thiên Nguyên.

Vân tỷ nhẹ giọng nói:

- Phụ thân của ngươi mang tin tức đến cho ngươi.

- Tin gì?

Vân tỷ nói:

- Hắn kêu ngươi tạm bỏ qua Hiên Viên Mộc Tuyết, giết hết thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.

Phương Tinh Khuyết cười nói:

- Giống y như ta nghĩ, không hổ là phụ thân của ta, hiểu ta. Có phụ thân của ta chống thì không cần lo nữa. Mấy trăm người chúng ta bao vây, chín đệ tử Thiên Nguyên, ta chống mắt xem hắn chạy kiểu gì?

- Ừm, tông chủ dặn phải chú ý tốc độ tiến bộ của tên này, không thể khinh địch, tranh thủ cố gắng nhanh chóng giải quyết.

- Biết. Phụ thân của ta có nói thân phận của hắn là gì không?

- Không nói.

- Tại sao không nói?

Phương Tinh Khuyết cảm thấy kỳ lạ, gã đã nhận ra Lý Thiên Mệnh có người chống lưng, nên mới to gan như vậy.

Vân tỷ nói:

- Không biết, cứ làm theo là được.

Mắt Phương Tinh Khuyết lộ tia sùng kính:

- Nói đúng, phụ thân của ta đã lên tiếng, trong Thái Cổ Thần Tông này, ai có quyền uy lớn hơn phụ thân của ta? Phụ thân nói đúng, ứng xử xã giao gì đó đều vô nghĩa, chỉ có thực lực và địa vị mới có thể khiến người ta tôn kính chính mình, e sợ chính mình.

- Ta, phải làm một người giống như phụ thân!

. . .

Thiên Nguyên tông, Thiên Nguyên Đỉnh.

Lý Thiên Mệnh đi ra Phồn Tinh chiến trường, tu luyện hai canh giờ trong Trạm Tinh Cổ Lộ thì đi tới bên này.

Dọc đường đi, hắn quả nhiên phát hiện mình nổi tiếng hơn nhiều.

Mặc kệ là Địa Nguyên tông hay Thiên Nguyên tông, đệ tử gặp hắn đều dừng chân, từ xa nhìn hắn.

Nhưng bọn họ không lại gần bắt chuyện, ánh mắt phức tạp.

“Rõ ràng, bọn họ biểu hiện ra lo lắng việc ta đắc tội đệ tử Thái Thanh Phương thị, không dám dính dáng với ta.”

Chờ Lý Thiên Mệnh đi khuất, bọn họ sẽ tụm năm tụm ba, nhỏ giọng nghị luận.

“Cũng hết cách, vì Tiểu Tứ ra đời, nhất định phải lấy một danh ngạch Phồn Tinh Trì. Phương Tinh Khuyết ngang ngược như vậy, không thể tránh khỏi xung đột.”

Sau khi xem giấc mơ kia thì Lý Thiên Mệnh có nhiều mong đợi về vật nhỏ này hơn.

Hôm nay hắn đến Thiên Nguyên Đỉnh là muốn thử xem với Cổ Thánh Kim Thân hiện tại, trong tình huống không tu luyện chiến quyết luyện thể thì hắn có thể lặn xuống Thiên Nguyên Đỉnh bao sâu.

“Nếu có thể trực tiếp chìm xuống đáy thì không cần Trạm Tinh Cổ Thần Thể.”

Bởi vậy, Lý Thiên Mệnh tràn ngập mong đợi với chuyến đi này.

Bình Luận (0)
Comment