Lý Thiên Mệnh đến Thiên Nguyên tông, leo lên Thiên Nguyên Đỉnh, trong tay cầm loại rượu ngon khác, nhưng không thấy Âu Dương Kiếm Vương.
“Chắc bận việc.”
Lý Thiên Mệnh tự động chìm xuống Thiên Nguyên Đỉnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Linh tai điên cuồng tàn phá thân thể.
Lý Thiên Mệnh cắn răng, cưỡng bức chống đỡ.
Đa số linh tai có thuộc tính hỏa diễm lôi đình khí hậu, thể chất hiện giờ của Lý Thiên Mệnh tăng mạnh năng lực chịu đựng lên nhiều.
“Một phần ba!”
Tiếp theo là linh tai kiếp văn.
“Lần trước ta bị linh tai kiếp văn ngăn trở.”
Lý Thiên Mệnh nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu chìm xuống.
Linh tai kiếp văn bên này là một loại lửa đen, tên là Triệt Cốt Kiếp Hỏa, có thể đốt vào tận bên trong cơ thể, đốt cháy xương, khi đau thì cảm giác rất khó tả.
“Liều!”
Xèo xèo xèo!
Lý Thiên Mệnh cảm giác xương toàn thân đều bị loại Triệt Cốt Kiếp Hỏa này đốt cháy.
Hắn đổ mồ hôi như tắm, đau đến mức chết đi sống lại.
“Miễn dịch thuộc tính hỏa vẫn còn, lửa này không thể đốt căn bản của ta, nhưng quan trọng là vẫn thấy đau! Nhưng có thể rõ ràng cảm thụ được, mức độ chịu đựng hiện tại đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.”
“Tiếp tục . . . “
Hắn cố nén đau đớn, nghiến răng nghiến lợi.
Huỳnh Hỏa khen ngợi:
- Ta chợt phát hiện, ngươi rất giỏi chịu đựng.
Lý Thiên Mệnh rít qua kẽ răng:
- Nói nhảm, ngươi đứng ở vị trí của ta liền biết. Tạm không nói đến ba con thú các ngươi, tình cảnh của ta và Linh Nhi đã là một chân bước vào quan tài. Trong Thần Tông có thích khách, thoạt nhìn ba thị tộc không đồng lòng, thậm chí mang mưu đồ riêng. Bên ngoài Thần Tông thì tám Thần Vực đều muốn đều muốn mạng của Linh Nhi. Ta không có lý do không chống đỡ, cái gì núi đao biển lửa, gánh hết, ai kêu ta là nam nhi chân chính, là trụ cột của gia đình!
Huỳnh Hỏa cười nham nhở:
- Ta hoài nghi ngươi thổi phồng địa vị trong gia đình của mình quá mức.
- Vớ vẩn!
Lý Thiên Mệnh lười nói nhiều với con gà này, thật ra trong khoảng thời gian này, hắn phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, bản thân hắn biết rõ ràng, hắn lựa chọn chính mình chịu đựng.
Huỳnh Hỏa nói:
- Này, nói câu thật lòng, ta hiểu ngươi. Chúng ta đi trên mũi đao, tùy thời đều có khả năng bị đâm thủng mông, làm lão đại thì gánh trách nhiệm to lớn.
- Thật ra cũng không có gì, tạm thời gió êm sóng lặng, bọn họ lo đấu với nhau, chúng ta dùng hết tất cả thủ đoạn tích lũy vốn liếng là được. Hy vọng khi mọi thứ tan tác thì ta có thể dựa vào thực lực của mình nắm giữ tính mệnh của chúng ta. Quan trọng nhất là cho Linh Nhi làm chính mình, không cần sống dưới sự giám thị của một bà già và một nam nhân trung niên nữa. Chắc chắn nàng rất vất vả, ta phải liều mạng thay đổi số phận này!
Lý Thiên Mệnh chìm xuống dưới, chịu đựng các loại linh tai kiếp văn tàn phá, trong mắt bắn ra tia sáng kiên cường dẻo dai.
Lý Thiên Mệnh cắn răng, cố gắng lặn xuống:
- Thật ra vô số lần hoài nghi chính mình, nếu không có các ngươi, không có Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp, không có Tiểu Mệnh Kiếp, không có tất cả vốn liếng này thì ta được gì? Có lẽ người khác sẽ cảm thấy ta chỉ là một người may mắn, ta không có bất kỳ điểm sáng riêng nào, nhưng ta biết, ít nhất ta là một nam nhân chân chính không sợ chết.
Huỳnh Hỏa nói:
- Nói lời này thật vô nghĩa, chúng ta có thể cộng sinh là một cuộc duyên phận. Chúng ta tạo nên ngươi, ngươi cũng tạo nên chúng ta. Kê gia nói câu thật lòng, ta thưởng thức phẩm cách của ngươi, ngươi có sức hấp dẫn của chính ngươi, có ý chí và chính đạo của ngươi, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Con gà gian manh bỗng nhiên nghiêm túc làm ta cảm thấy hơi không thói quen.
Huỳnh Hỏa nói:
- Tiện nhân nhà ngươi bỗng nhiên bắt đầu trữ tình, ta cũng không thói quen.
- Sẽ có ngày vặt trụi lông của ngươi!
- Ngươi không còn trứng!
Tiếp tục chìm xuống, Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình sắp mất đi tri giác.
“Hiện đã xuống hai phần ba.”
Bên dưới còn độ sâu một phần ba, nhưng kiếp văn ở khúc này đã đến cực hạn sức chịu đựng của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh ý thức được vấn đề này:
“Còn kém một chút, phải có chiến quyết luyện thể mới được. Hiện tại có lẽ còn có thể cố chịu đựng, quan trọng là xuống dưới rồi không thể tu luyện.”
“Thôi, lần sau lại đến.”
Lý Thiên Mệnh sợ Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ sinh ra có trục trặc gì, bị linh tai kiếp văn hành hạ thì không đáng lo.
Lý Thiên Mệnh leo lên Thiên Nguyên Đỉnh lại, cả người như cục than, vô cùng thê thảm.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Ôi mợ, ngươi là heo nướng nguyên con à?
Lý Thiên Mệnh mở to mắt nhìn, thì ra Âu Dương Kiếm Vương trở lại, vừa lúc gặp hắn.
Lý Thiên Mệnh vội lấy rượu ngon ra:
- Âu Dương ca, uống rượu.
Âu Dương Kiếm Vương ôm bụng cười to:
- Ngươi đừng cười, cả người đen thui, cười nhe hàm răng trắng làm lão tử nhìn mà nổi da gà.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, ta rút đây.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Đừng đi, gần đây ta mới sáng tạo câu thơ, lại đấu một trận không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ca hãy làm trước.
Âu Dương Kiếm Vương chắp hai tay sau lưng, bảy bước thành thơ, ngâm rằng:
- Bắt giặc thì bắt vua trước, mắng người thì chửi má nó trước.
Lý Thiên Mệnh đối lại:
- Một lần bị rắn cắn, nghe tiếng chim kêu khắp nơi.
Âu Dương Kiếm Vương đối lại câu khác, đắc ý vênh váo, tràn đầy tự tin:
- Hậu cung giai lệ ba nghìn người, gậy sắt cũng bị mài thành kim!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đi mòn gót giày không tìm thấy, người kia ở nơi ánh đèn leo lét!
Mắt Âu Dương Kiếm Vương sáng ngời nói:
- Diệu, có tiến bộ, khá lắm khá lắm. Ta tung hoành trong biển thơ trăm năm, rốt cuộc gặp tri âm, người trẻ tuổi, ta rất thưởng thức ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đa tạ Âu Dương ca khích lệ, tiểu tử tài sơ học thiển, còn phải chăm chỉ học nhiều mới được một phần ức vạn tài nghệ như ca.
Âu Dương Kiếm Vương vuốt râu dài:
- Vỗ mông ngựa giỏi đấy, hợp khẩu vị của ta, ta quyết định truyền dạy một môn chiến quyết luyện thể cho ngươi.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Tùy tính vậy sao? Có muốn suy xét kỹ lại không?
- Suy xét? Vậy thôi dẹp.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng, ta đùa thôi!
- Ngồi xuống, nghe giảng.
Âu Dương Kiếm Vương ngồi xuống ghế nằm, đung đưa ghế uống rượu, đánh giá Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, nói:
- Chiến quyết luyện thể phần lớn đại khái là tăng cường thân thể, nhưng còn có một loại hơi hiếm hoi, dùng thân thể hấp thu cất giữ linh tai, không tăng độ cứng của cơ thể mà dùng linh tai để công kích bùng nổ. Ngươi có biết?
- Ta biết.
Lý Thiên Mệnh ngưng tụ Vạn Kiếp Kiếm vào đầu ngón tay cho Âu Dương Kiếm Vương xem.
Thật ra Lý Thiên Mệnh vẫn luôn biết Âu Dương Kiếm Vương chú ý tới mình.
Cái gọi là đấu thơ thật ra là cơ hội thăm dò lẫn nhau, tạm không nói đối phương có mục đích gì, trên thế giới này có một số người, chỉ cần tới gần nói chuyện thì sẽ phát hiện đây là người chung chí hướng.
Đấu thơ chỉ là biểu tượng, mấu chốt ở chỗ bọn họ thích tính tình của đối phương.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Kiếm khí này của ngươi bình thường, thứ nhất: Chiến quyết luyện thể vốn không tốt. Thứ hai: Hấp thu linh tai phần lớn là thánh thiên văn, không có kiếp văn kiếm khí.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Xin Âu Dương ca chỉ dẫn cho.
Hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội cường đại nào, hắn càng biết được cho một giọt nước đều phải báo đáp.
Như Thần Thánh lúc trước, một nghìn ngọc báu, Lý Thiên Mệnh báo đáp lại gấp mấy lần.